Ngư Tranh được ưu tiên căn phòng ở tầng hai, từ ban công nhìn thẳng ra vườn hoa phía sau, phòng dành cho Tiêu Cảnh Vũ ở ngay đối diện.
Sau khi mang hành lý về phòng cất, Tiêu Cảnh Vũ đi thẳng qua phòng Ngư Tranh.
Thấy cô đang đứng cuối giường soạn đồ trong hành lý ra, anh lập tức bước đến túm lấy hai cổ tay cô giữ chặt.
“Còn nói là không giận anh?”
Nghe thấy giọng điệu cùng biểu cảm bức xúc của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh bỗng bật cười thành tiếng: “Em không giận, em chỉ đùa một chút thôi mà.”
Hai đầu chân mày Tiêu Cảnh Vũ cau chặt, giọng nói cũng gằn thấp: “Đùa không vui.”
“Không vui thì thôi.” Ngư Tranh giở giọng đùa cợt, không ngờ khi cô hất mặt khiêu khích, Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên cúi đầu ập xuống.
Theo phản xạ, Ngư Tranh vội cúi đầu sâu hơn anh để tránh né.
Tiêu Cảnh Vũ giữ tay cô khống chế không cho chạy, mặt liên tục áp sát đến mặt cô.
Đôi môi của Tiêu Cảnh Vũ hết chạm vào má, xương mặt rồi dưới tai của Ngư Tranh, khiến cho cô bị nhột mà bật cười khanh khách.
“Anh không chịu ngủ với em thì hôn em làm gì?” Ngư Tranh vừa cười vì cơn nhột, vừa ra sức tránh né nụ hôn của Tiêu Cảnh Vũ.
Đến lúc này Tiêu Cảnh Vũ chợt đứng thẳng lại, nét mặt không rõ từ khi nào đã chuyển hoàn toàn sang bất lực.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngư Tranh, nghiêm túc đáp: “Suốt ngày em cứ nghĩ linh tinh, nếu làm theo ý em thì em còn phân tâm đến mức nào nữa? Mặc dù chúng ta đủ tuổi, nhưng năm nay vẫn còn kỳ thi đại học đang chờ.”
Thái độ của Ngư Tranh sau khi nghe Tiêu Cảnh Vũ nhắc nhở cũng nghiêm chỉnh trở lại.
Khác với trước đây, Ngư Tranh không hề lý luận cãi lại, thay vào đó cô chỉ gật đầu.
Tuy rằng Tiêu Cảnh Vũ có hơi lo Ngư Tranh sẽ tiếp tục dùng chiêu “nói một đằng, làm một nẻo”, thế nhưng anh vẫn chọn tin tưởng, kiên nhẫn để trấn áp suy nghĩ đen tối của cô xuống.
Tiêu Cảnh Vũ chợt cúi người hôn lên gò má của Ngư Tranh, tiếp đó nhẹ giọng hỏi nhỏ: “Quà sinh nhật này, đợi đến ngày thi đại học cuối cùng rồi lấy, được không?”
Trái tim như bị đánh trúng, Ngư Tranh không kiềm được mà mỉm cười, sau cùng cũng chịu thuận theo lời đề nghị của anh.
Suốt thời gian ở nhà bà ngoại Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ tiếp tục phát hiện ra nhiều điều mà anh chưa từng biết.
Chẳng hạn như, trông bà ngoại cô có vẻ rất hiền lành, tuy nhiên mỗi lời nói ra đều uy lực hơn nhiều so với ông ngoại cô.
Trước đây, Tiêu Cảnh Vũ chỉ đơn thuần biết Ngư Tranh là tiểu thư con nhà giàu, là bông hoa được nuôi dưỡng trong lồng kín.
Sau đó anh biết thêm không chỉ vẻ bề ngoài của cô khó gần, mà mỗi lời nói ra đều sắc bén khiến người đối diện phải câm nín.
Nhưng giờ đây anh mới phát hiện điều mới nữa, một người kiêu ngạo tự cao như Ngư Tranh thực chất chỉ là đứa trẻ vụng về, không giống như hình mẫu toàn diện chuyện gì cũng làm được mà anh hay nghe.
Vì đừng hỏi Ngư Tranh có biết luộc trứng hay không, bởi ngay cả việc bật bếp cô cũng hoàn toàn không biết.
Khó trách, ông bà Ngư đối đãi với Tiêu Cảnh Vũ vô