Tiêu Cảnh Vũ vừa đi khỏi chưa đến năm phút thì Ngư Tranh đã tìm đến tận cửa, trước sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cho Túc Mạch giật mình ngạc nhiên.
Đoán ra được Ngư Tranh đã biết Tiêu Cảnh Vũ đến đây, lo rằng cô sẽ hiểu lầm nên chưa đợi hỏi, Túc Mạch đã nhanh chóng mở lời trước.
“Ban nãy Cảnh Vũ đến gặp mẹ cậu ấy, mình và cậu ấy chỉ trùng hợp gặp nhau.”
“Cậu cũng gặp mẹ Cảnh Vũ rồi?” Ngư Tranh cố ý hỏi, tuy nhiên cũng không phải bắt bẻ mà chỉ đơn giản là thắc mắc.
Đáp lại, Túc Mạch khẽ gật đầu thừa nhận, còn giải thích thêm: “Cảnh Vũ với mẹ cậu ấy có xảy ra chút mâu thuẫn.”
Ngư Tranh không hỏi gì nữa mà khẽ thở ra, để không tốn thêm thời gian cho đôi bên, cô trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Ra ngoài nói chuyện một chút nhé?”
Sau khi nhận được cái gật đầu của Túc Mạch, Ngư Tranh quay người đi ra bên ngoài thay vì vào nhà, một phần cũng do bà chủ trọ đứng lấp ló ở cửa bếp khiến cô không thoải mái.
Đứng trước nhà trong con hẽm nhỏ, thái độ của Ngư Tranh dành cho Túc Mạch rất bình thường, không khó chịu cũng không có ý ganh ghét.
Có điều, trước đây Ngư Tranh từng có hiểu lầm không hay về Túc Mạch với Tiêu Cảnh Vũ, vậy nên cô nàng vẫn rất thận trọng.
Tuy rằng việc Tiêu Cảnh Vũ giấu Ngư Tranh đến đây gặp mẹ ruột, thậm chí bí mật này còn có sự góp mặt của Túc Mạch, khiến cho Ngư Tranh giống như người dư thừa trong mối quan hệ yêu đương với anh.
Thế nhưng, cô vẫn chọn tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ.
Đợi tới khi đứng đối mặt nhau, Ngư Tranh điềm thản nhìn Túc Mạch, không vòng vo mà nói thẳng vào chủ đề: “Tôi đã đến đây lâu rồi, từ lúc nhìn thấy cậu cùng Cảnh Vũ lên taxi đến bệnh viện, những gì hai người nói ở trong phòng cấp cứu, tôi cũng đã nghe được hết.”
Biểu cảm của Túc Mạch có hơi kinh ngạc, Ngư Tranh không cần cô nàng giải thích mà thẳng thắn tiếp lời: “Thật ra… sau khi nghe những gì cậu nói với Cảnh Vũ, tôi mới nhận ra bản thân không có sự đồng cảm với anh ấy như cậu.
Tôi không phải xem thường hoàn cảnh gia đình cậu, bởi hoàn cảnh của người con trai tôi thích còn khổ sở hơn nhiều.”
Nhận được sự thấu hiểu ngoài mong đợi, sự căng thẳng trong lòng Túc Mạch liền vơi đi phân nửa.
Vì tốt xấu gì, cô nàng cũng không muốn trở thành người làm ảnh hưởng mối quan hệ yêu đương của người khác.
Giữa lúc Túc Mạch đang mừng thầm vì hiểu lầm đã không xảy ra, suốt mấy giây im lặng Ngư Tranh đều nhìn chằm chằm vào cô nàng dò xét.
Tuy rằng Ngư Tranh không có sự hoài nghi, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô tin tưởng một cách mù quáng mà không dè chừng.
Hai khóe môi của Ngư Tranh hơi cong lên ẩn ý, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu như Cảnh Vũ có thêm một người bạn thấu hiểu anh ấy thì tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu đó là người bạn có dã tâm, tôi vẫn sẽ có cách thẳng tay loại bỏ.”
Trước phản ứng có hơi hoang mang của Túc Mạch, khóe môi của Ngư Tranh lại cong cao thêm chút nữa, giọng nói vẫn điềm nhiên như thường: “Tôi không phải cảnh cáo, cũng không phải đe dọa cậu, mà tôi chỉ muốn nhắc nhở.”
Túc Mạch yên lặng lắng nghe, từng câu từng chữ Ngư Tranh nói ra đều vô cùng rõ ràng: “Trà nóng có thể mời nhiều người cùng thưởng thức, rượu cưới