Sang tuần mới bắt đầu trở lại trường, học sinh cuối cấp như Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh đều đã bắt tay vào hành trình luyện thi đại học.
Về ngành nghề tương lai đã lựa chọn, Tiêu Cảnh Vũ quyết định học Kinh doanh để sau này giúp đỡ cho ông Ngư, còn Ngư Tranh chọn ngành Quan hệ công chúng.
Bẵng qua được mấy ngày yên ổn, Tiêu Cảnh Vũ nhận được cuộc gọi hẹn gặp trực tiếp từ ông ngoại Ngư Tranh, hơn nữa ông không muốn anh để cho cô biết.
Tiêu Cảnh Vũ biết rõ ông ngoại Ngư Tranh không thích anh, bỗng nhiên ông ấy lại hẹn gặp nói chuyện thì khả năng điềm xấu nhiều hơn điềm lành.
Lần trước Tiêu Cảnh Vũ đi gặp mẹ vô tình gặp cả Túc Mạch đã chưa nói với Ngư Tranh, lần này lại tiếp tục sau lưng đi gặp ông ngoại cô, lòng dạ anh thật sự có chút lo lắng nếu bị phát hiện.
Nhưng nếu nói ra, Tiêu Cảnh Vũ cũng lo rằng Ngư Tranh sẽ giận dỗi.
Sau mấy hôm đắn đo, Tiêu Cảnh Vũ cũng nghĩ cách ổn thỏa nhất, đợi khi anh gặp ông ngoại Ngư Tranh về sẽ tự giác khai hết cho cô, cùng lắm để cô giận một lần còn hơn giận hai lần.
Cả tuần bận học suốt ngày, thế nên đến thứ bảy Tiêu Cảnh Vũ mới có thời gian gặp ông ngoại Ngư Tranh.
Bởi vì sống chung nhà tới lui đều thấy mặt nên không thể tự tiện ra ngoài, vậy nên cũng giống như lần trước anh chọn cách viện lý do mua đồ để tránh sự nghi ngờ.
Chỉ là lúc Tiêu Cảnh Vũ vừa bước ra khỏi phòng đã chạm mặt Ngư Tranh đi từ dưới nhà lên, biểu cảm của cô dành cho anh vô cùng nghi ngờ, thậm chí ánh mắt cũng dán chặt trên người anh.
Ngư Tranh vừa bước tới vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ, khẽ cất tiếng dò hỏi: “Mới sáng sớm, ăn mặc đẹp đẽ, đừng nói với em chỉ để ra ngoài dạo một vòng rồi mua vài món đồ?”
Dẫu sao cũng là chuẩn bị đi gặp người lớn, điều cơ bản nhất là vẻ ngoài lịch sự không thể qua loa, có điều Tiêu Cảnh Vũ nhất thời quên mất vấn đề này sẽ chỉ tạo thêm hoài nghi cho Ngư Tranh.
Hiện tại chỉ còn cách, chạy trước tính sau.
Nghĩ rồi Tiêu Cảnh Vũ cong môi cười dịu dàng, chợt giơ tay sờ sờ gò má Ngư Tranh, dùng chiến thuật tẩy não: “Đừng có si mê anh như vậy, ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát về liền.”
Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng quay người bước vội xuống lầu, đến khi Ngư Tranh sực tỉnh sau khi chìm trong lời nói dụ ngọt, lúc cô nhìn lại bóng dáng anh đã khuất khỏi tầm mắt.
Đến địa điểm đã được chỉ định sẵn, Tiêu Cảnh Vũ lên tầng trên của quán cafe theo phong cách cổ điển, nơi đây nằm ngay ngã tư gần trường có tầm nhìn rộng rãi.
Ông ngoại Ngư Tranh ngồi sát bên thành lan can, ánh mắt hướng xuống dưới đường, trên bàn trước mặt là ly cafe đen vẫn còn nóng.
Vừa thấy ông, Tiêu Cảnh Vũ đã chủ động bước tới chào hỏi, đợi khi được cho phép anh mới ngồi xuống ghế đối diện.
Mặc dù là gặp người bản thân không có thiện cảm, thế nhưng ông ngoại Ngư Tranh vẫn rất kiên nhẫn, thái độ không có chút nào gấp gáp.
Cho tới khi phần nước của Tiêu Cảnh Vũ được mang ra, lúc này ông mới điềm tĩnh lên tiếng: “Tôi hẹn cậu ra đây, có lẽ cậu cũng đã biết nguyên nhân liên quan trực tiếp đến Ngư Tranh?”
Đối diện với ánh nhìn tỏ ra uy quyền gây áp lực của ông ngoại Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không chút lo lắng, ngược lại chỉ bình tĩnh gật đầu: “Con biết.”
Nghe xong câu trả lời, ông ngoại Ngư Tranh chợt thở ra một hơi, không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chủ đề chính: “Cậu biết rất rõ, Ngư Tranh được định sẵn với Tấn Hào là một cặp không chỉ là chuyện riêng của hai đứa nó, mà còn