Tiêu Cảnh Vũ ra ngoài còn chưa đến một giờ đồng hồ đã quay trở về, có điều thái độ của anh không còn thoải mái như trước lúc rời nhà.
Từ hôm trở lại thành phố, ông bà Ngư đã phải bắt tay quay lại công việc sao nhiều tuần ùn ứ, thế nên hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ.
Lúc anh quay về thì cô đang ngồi trong phòng khách, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa chính.
Vào nhà đi thẳng đến chỗ Ngư Tranh đang ngồi, Tiêu Cảnh Vũ an vị xuống bên cạnh cô, trên môi tự giác nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
Trong khi đó, Ngư Tranh chỉ nhìn sơ qua cũng biết Tiêu Cảnh Vũ có vấn đề, nụ cười kia của anh dĩ nhiên không thể tin tưởng.
“Anh làm gì có lỗi với em thì tự giác khai đi, đừng để em dùng nhục hình lên anh.”
Trước lời đe dọa của Ngư Tranh, nụ cười của Tiêu Cảnh Vũ tự nhiên hơn đôi chút.
Anh ngồi xoay người qua phía cô, theo dự tính ban đầu thành thật kể: “Hôm chúng ta từ nhà bà ngoại em về, thực ra anh đã về nhà trọ cũ gặp mẹ, hôm đó cũng tình cờ gặp Túc Mạch.
Mẹ anh muốn anh theo bà ấy ra nước ngoài nhưng anh không đồng ý, Túc Mạch lúc đuổi theo anh khi anh ra về đã vô tình bị anh đẩy ngã mà bị thương.
Trong bệnh viện, Túc Mạch đã khuyên anh không nên đối xử phũ phàng với mẹ, vì hoàn cảnh gia đình giống nhau nên cậu ấy biết làm một người mẹ rất khổ sở.
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà trọ anh đã về nhà, sau đó không còn gì nữa.”
Câu cuối cùng, như thể Tiêu Cảnh Vũ muốn khẳng định dù anh có tiếp xúc với Túc Mạch, thế nhưng giữa anh và cô gái ấy không có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra.
Nằm trong một phần dự đoán của Tiêu Cảnh Vũ, nghe xong chuyện trên Ngư Tranh bỗng im lặng nhìn anh, tuy cô không nổi giận nhưng sắc mặt trầm xuống đôi chút.
Qua vài giây không nói năng, Ngư Tranh chợt thở ra một hơi nhẹ, điềm tĩnh hỏi: “Anh thừa biết em không có thiện cảm với cô bạn đó của anh, anh nói chuyện này với em làm gì?”
“Anh không muốn tiếp tục giấu em.”
Giọng nói của Tiêu Cảnh Vũ thỏ thẻ, tựa như một đứa trẻ làm sai đang khai nhận hành động của mình.
Tuy nhiên, Ngư Tranh không hề cảm động, ngược lại còn bắt bẻ: “Anh giấu hơn một tuần rồi, giấu thêm một đời cũng chẳng sao.”
“Ngư Tranh!” Vừa nghe qua giọng điệu châm biếm của cô, Tiêu Cảnh Vũ hoảng loạn thốt lên một tiếng.
Đáp lại, Ngư Tranh vẫn tỏ ra lên mặt kiêu ngạo, từ tốn nói tiếp: “Không cần lo lắng, bởi vì em thật sự đang giận mà.”
Tiêu Cảnh Vũ: “…”
Trước biểu tình khốn đốn của anh, Ngư Tranh vẫn không hề mềm lòng, còn hống hách hỏi: “Chuyện tiếp theo là gì?”
Nhắc đến chuyện chính, cơn lo lắng trong Tiêu Cảnh Vũ bắt đầu dâng lên dồn dập, thậm chí máu dưới da cũng nóng lên.
Anh chần chừ một hồi lâu cũng không dám mở miệng, anh sợ rằng khi nói ra chiến tranh sẽ lập tức bùng nổ.
Trái với trạng thái thấp thỏm của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh vẫn rất bình tĩnh ngồi chờ, không hối thúc cũng không gây áp lực