Ánh mắt chạm nhau, trong phút chốc nét mặt Ngư Tranh liền lạnh đi, trái lại Trần Tấn Hào vẫn điềm nhiên bước vào phòng.
Trên người cậu ta vẫn mặc vest như không còn nghiêm chỉnh như ở bữa tiệc, cổ áo sơ mi đã tháo mở hai nút ở trên cùng.
Trần Tấn Hào đút hai tay trong túi quần, từ tốn đến gần chỗ Ngư Tranh đang ngồi, trên môi cậu ta từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo nụ cười đắc ý: “Xem xem, bây giờ chúng ta lại trở về bên nhau.”
Nghe đến đây một bên chân mày của Ngư Tranh khẽ nhướng nhẹ, thái độ càng tỏ rõ sự khinh thường: “Trần Tấn Hào, chuyện giữa tôi và cậu đã nói rõ từ lâu, cậu cấu kết với hai ông làm ra trò này, cậu thích tôi đến vậy à?”
Trần Tấn Hào không vội đáp mà đến ngồi sát rìa giường, đẩy Ngư Tranh ngồi nhích vào trong.
Sau khi an vị cùng cô một chỗ, cậu ta lại thản nhiên quàng tay vòng cổ cô, nhẹ nhàng đáp: “Tôi chỉ không thích tính tình kiêu ngạo không bỏ ai vào mắt của cậu, còn lại… có gì mà không đáng để thích?”
Bị Trần Tấn Hào vòng cổ giữ trong vòng tay cậu ta, Ngư Tranh không đẩy ra, bởi càng phản kháng chỉ càng k1ch thích thêm sự biến thái trong cậu ta trỗi dậy.
Ngư Tranh nhếch môi cười, mắt đối mắt với cậu ta trong khoảng cách gần: “Cậu đáng thương thật đấy, ngày trước biết bao nữ sinh chạy theo cậu, giờ cậu hèn hạ đến mức phải đi tơ tưởng bạn gái của người khác?”
Bị nhạo báng, Trần Tấn Hào không nổi giận cũng không khó chịu, cậu ta chỉ bình thản bật cười thành tiếng: “Cậu là bạn gái người khác nhưng là vị hôn thê được định sẵn của tôi.
Cậu dối lòng làm gì, cứ mạnh mẽ mà nhìn vào thực tế, dù có chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng chúng ta vẫn sẽ về bên nhau.”
Câu trước vừa dứt lời, Trần Tấn Hào đã tựa đầu vào vai cô, ngang ngược nói: “Được rồi, đừng tự làm khổ bản thân nữa.
Trước đây tôi từng quen bạn gái, sau đó để cậu quen bạn trai, xem như có qua có lại, công bằng rồi thì nên nghiêm túc tính chuyện chúng ta.”
Đến lúc này, Ngư Tranh mất kiên nhẫn dứt khoát dùng tay đẩy đầu Trần Tấn Hào ra khỏi vai mình.
Cô lạnh lùng nhìn cậu ta, bắt đầu khơi mào chuyện cũ: “Trước khi thốt ra những lời này, cậu nên biết tự hổ thẹn với bản thân.
Lăng nhăng, ngoại tình khi có vị hôn thê, cậu nghĩ cậu có tư cách để nói ra ba chữ ‘chuyện chúng ta’ sao?”
Trần Tấn Hào bỗng thở dài, tay cũng tự động buông khỏi vai Ngư Tranh, cậu ta tỏ ra hạ mình, bất lực biện minh: “Cậu cũng quen người khác rồi còn gì.”
“Vậy à.” Ngư Tranh lúc này bỗng nở một nụ cười ẩn ý, từ nét mặt đến giọng nói đều toát lên sự châm biếm: “So với ngoại tình lăng nhăng, cướp bạn gái người khác cũng cùng là một loại người đê tiện.”
Hết lần này tới lần khác bị Ngư Tranh bắt bẻ, Trần Tấn Hào mất nhẫn nại mà thở mạnh một hơi kìm nén sự phẫn nộ đang nhen nhóm.
Trần Tấn Hào không muốn tiếp tục tranh cãi để tạo lợi thế cho Ngư Tranh, cậu ta cũng không giấu nữa mà để lộ ra bộ mặt thật, cao ngạo nhắc nhở: “Chắc ông ngoại cậu cũng đã nói trước về chuyện chúng ta với Tiêu Cảnh Vũ.
Tương lai cậu ta có thể tươi sáng hay tối tăm đều phụ thuộc vào sự tình nguyện của cậu gả cho tôi.
Dù cậu có cố chấp, cậu cũng không còn cơ hội gặp lại cậu ta.”
Càng về cuối câu, biểu cảm Trần Tấn Hào càng hiện lên tia nguy hiểm lẫn uy hiếp.
Ngư Tranh cắn răng nhẫn nhịn nhìn lại cậu ta không chút rụt rè, kể cả bàn tay dưới vạt váy cũng đã co chặt lại.
Nói rồi Trần Tấn Hào thong dong đứng dậy, trước khi ra về vẫn nhắc tiếp: “Cứ từ từ mà tiếp nhận, tôi sẽ đến gặp cậu thường xuyên cho đến khi cậu có câu trả lời cuối cùng.”
Ngư Tranh im lặng nhìn theo bóng lưng Trần Tấn Hào, lúc cậu ta vừa mở cửa định bước ra, giờ đây cô mới cất tiếng tiễn cậu ta về.
“Tấn Hào, nếu cậu nhất quyết cướp bạn gái người khác, cậu cũng nên viết một lá thư tay cảm ơn.
Cậu nên cảm ơn Cảnh Vũ đã dạy cho vị hôn thê cũ của cậu cách yêu, còn dạy cả cách hôn và cách hưởng thụ nhục d*c.
Cậu càng nên cảm ơn Cảnh Vũ đã cẩn trọng, bởi nhờ vậy cậu không cần phải đổ vỏ.”
Trần Tấn Hào nghe xong những lời khiêu khích của Ngư Tranh, trong chốc lát máu nóng đã dồn lên đ ỉnh đầu.
Thế nhưng cậu ta không đáp, đi thẳng ra ngoài đóng mạnh cửa lại.
Thành công khiến sự bực tức trong cậu ta dâng trào, Ngư Tranh nhếch môi cười lạnh, tuy nhiên vẫn không cách nào che giấu được nét mặt đã lộ rõ sự u sầu.
Song song cùng lúc, ông bà Ngư ở nhà sốt ruột đến đứng ngồi không yên.
Ngay khi biết ông ngoại Ngư Tranh bắt cô về nhà ông ấy, ông bà Ngư cũng đã vội chạy sang.
Nhưng không ngờ, ông ngoại Ngư Tranh quá quắc đến mức không cho ông bà Ngư vào cổng, hơn nữa còn dùng tương lai và an nguy của Tiêu Cảnh Vũ hù doạ cả hai.
Đây không còn là chuyện nhỏ, càng không phải chuyện