Sau khi người giúp việc mang cơm vào phòng như thường lệ, Ngư Tranh vẫn nằm trên giường không phản ứng, ngay cả đồ ăn được mang vào lúc trưa cô cũng không động đến.
Ngư Tranh không phải muốn tự hành hạ bản thân, nhưng đã sang đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy ông bà Ngư đến, cô chỉ lo rằng ông ngoại đã dùng những cách không hay để khiến cô phải chịu thua mà thuận theo.
Hơn hết, Ngư Tranh không cách nào tưởng tượng được phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ khi biết chuyện này.
Làm xong nhiệm vụ người giúp việc cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng chỉ chưa đầy hai phút sau, từ cửa sổ phía sau tấm rèm che vang lên một tiếng “Cạch”.
Âm thanh không quá lớn, nhưng đủ để Ngư Tranh giật mình ngồi bật dậy cảnh giác.
Bởi ngoại trừ cửa ra vào bị khoá và có vệ sĩ canh giữ 24/24, kể cả cửa sổ cũng bị ông ngoại cô cho hàn khoá từ bên ngoài, phòng trường hợp cô leo cửa sổ bỏ trốn.
Tiếng mở chốt cửa sổ bật lên, tiếp theo là luồng hơi gió từ bên ngoài thổi vào hất tấm rèm bay ngược vào trong phòng.
Bỗng nhiên, một người từ ngoài trèo qua thành cửa sổ, phút chốc đã đứng thẳng thóm đối diện giường.
Cửa sổ được khép lại, tấm rèm tung bay vừa rồi cũng dần đứng yên.
Trong khi đó, Ngư Tranh vẫn ngồi ngẩn người trên giường, toát lên từ ánh mắt chỉ còn là sự mơ hồ khó tin.
Người đứng mặt rất nhanh đã bước đến cạnh giường, anh quỳ một chân lên đệm, chồm đến giơ tay sờ gương mặt hốc hác của Ngư Tranh.
“Không sao rồi.”
Giọng nói trầm thấp, hơi ấm quen thuộc thoáng đã bao phủ lấy Ngư Tranh, cô bất giác bật cười vô hồn, nước mắt tủi thân cũng tự động dâng trào: “Cảnh Vũ, em…”
Ngư Tranh còn chưa kịp nói, Tiêu Cảnh Vũ đã ôm lấy sườn mặt dứt khoát áp môi lên đôi môi khô khốc của cô.
Đầu lưỡi anh lướt lên bờ môi Ngư Tranh, thuần thục len lỏi vào giữa miệng tìm kiếm lưỡi cô.
Không chỉ thân thể, kể cả đầu óc của Ngư Tranh từ sớm cũng đã trống rỗng mất điều khiển, mọi thứ chẳng mấy chốc đều hoàn toàn phụ thuộc vào hành động của Tiêu Cảnh Vũ.
Khoang miệng khô đắng của Ngư Tranh trở nên ướt át bởi nước bọt của Tiêu Cảnh Vũ, đầu lưỡi của anh càng cuốn lấy đ@u lưỡi cô, tuyến nước bọt càng bị k1ch thích đến mức ứa trào không kịp nuốt mà chảy ra khỏi khóe môi.
Một tay Tiêu Cảnh Vũ ôm gáy Ngư Tranh, một tay vòng ôm eo cô đỡ nằm xuống giường.
Do mê man cảm nhận hương vị nụ hôn trùng phùng, lúc bản thân ngả xuống, cô mới giật mình lấy lại ý thức.
Bản thân trước khi bị bắt đến đây, Ngư Tranh đã có dự định sẵn, thế nên không đợi Tiêu Cảnh Vũ “ra tay”, cô đã đẩy anh nằm qua một bên, còn mình tự chuyển người ngồi dậy.
Bị đẩy nằm ngửa ra giường, hơn nữa còn bị Ngư Tranh ngồi lên người, Tiêu Cảnh Vũ cảm giác được từ dưới rốn đến chân của anh đều đã căng cứng.
Thế nhưng lúc này, Ngư Tranh lại không có tâm trí quan tâ m đến phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, càng không chú ý đến cái nhìn chằm chằm của anh dành cho mình.
Cô nghiêm túc cởi nút áo sơ mi trắng form rộng trên người anh ra, hình xăm trên mạn sườn trái của anh cũng nhanh chóng hiện ra trước mắt.
Hai chữ “Ngư Tranh” bay lượn nằm trên mạn sườn dưới ngực, độ dài khoảng xấp xỉ một gang tay.
Hình xăm lớn mang tên Ngư Tranh nằm chễm chệ trên cơ thể Tiêu Cảnh Vũ, giống như anh đã từng nói, quả thật thân thể đã đóng dấu này thuộc quyền sở hữu của cô.
Thấy hình xăm, Ngư Tranh bỗng bật cười ngây ngốc, giây lát đã quên mất chuyện quan trọng cần làm.
Cho đến khi sau mông bị cấn, cô mới vừa dùng tay đẩy vừa xoay đầu ra sau nhìn: “Cái gì chọc…”
Nửa chừng nhận ra thứ mình vừa chạm vào,