Tiêu Cảnh Vũ phũ phàng đáp một câu, Ngư Tranh lập tức mếu máo vùng người.
Thế nhưng không để cô tiếp tục có cơ hội né tránh, anh chuyển người ngồi quỳ phía trên cô áp chế.
Tự cởi áo sơ mi trên người mình ném sang một bên xong, anh nhấn hai cổ tay bị trói của Ngư Tranh xuống đệm phía trên đỉnh đầu, tay còn lại nắm lấy lưng quần của cô kéo ngược từ dưới mông lên.
Chẳng mấy chốc, thân thể của Ngư Tranh đã phơi bày dưới tầm mắt của Tiêu Cảnh Vũ, “cái kia” của anh cũng được anh cố tình đặt lên nơi mềm yếu nhất trên người cô.
Đầu óc Ngư Tranh rơi vào choáng váng, cô ngước đầu không dám nhìn xuống, mắt nhắm mày nhăn như thể đang cố chịu đựng một việc quá sức.
Tiêu Cảnh Vũ bỗng cúi người cắn lấy một bên ngực của Ngư Tranh, đầu ng ực căng bị lưỡi anh chạm qua liền truyền đến cảm giác đau trướng.
Nhưng khi cảm giác đau qua đi, cảm xúc khác lạ liền nhen nhóm trong người cô.
Sau khi để lại dấu răng ngay trên bên ngực của Ngư Tranh, nụ hôn của Tiêu Cảnh Vũ lại rải dài xuống bụng dưới của cô.
Những nơi đầu lưỡi anh đi qua đều để lại nước bọt, dưới nhiệt độ điều hòa trong phòng khiến Ngư Tranh phải rùng mình vì tê lạnh.
Đến khi Tiêu Cảnh Vũ rời đôi môi khỏi bụng Ngư Tranh, cô không nhịn được cúi đầu nhìn thử.
Anh ngồi quỳ phía dưới, bắp tay cùng cơ thịt trên người rắn chắn theo từng nhịp thở nâng lên hạ xuống, kết hợp với hình xăm lớn trên mạn sườn càng tăng thêm sự mạnh mẽ nam tính.
Ngón tay Tiêu Cảnh Vũ chạm vào vùng cấm trên người Ngư Tranh, sự mềm mại co thắt thêm mật hoa trơn mượt, tất cả tựa như chất xúc tác giúp ngón tay anh dễ dàng di chuyển tìm nơi quan trọng để trượt vào.
Tiêu Cảnh Vũ chỉ mới đưa vào trong được tầm một đốt ngón tay, cả cơ thể Ngư Tranh đã căng cứng đến tận gót chân.
Đầu ngón tay anh trong cơ thể cô cử động nhẹ một chút, bên dưới là mật hoa tiếp tục rót ra, bên trên phát ra là tiếng tỉ tê mất kiềm chế của Ngư Tranh.
Không có nhiều thời gian để chần chừ, sau khi xác định được nơi để vào, Tiêu Cảnh Vũ cầm lấy “cái kia” của bản thân tiến hành thực tiễn.
Tuy nhiên, dù cho nơi riêng tư đủ độ trơn nhưng anh vẫn bị trượt ra liên tục hai lần, không cách nào đi vào được.
Sự ma sát khiến cho lý trí của Ngư Tranh trở nên mộng mị, cổ họng bật ra những âm thanh không thể kiểm soát.
Không chỉ riêng mỗi cô, ngay cả Tiêu Cảnh Vũ cũng run lên vì mức độ kiềm nén sắp vượt quá khả năng chịu đựng.
Cứ tưởng phải bỏ cuộc, không ngờ lúc Tiêu Cảnh Vũ dứt khoát đâm mạnh lại thành công tiến vào, nhưng đồng thời tiếng nói nghẹn ngào của Ngư Tranh cũng cất lên: “Đau… đau quá…”
Nghe được sự đau đớn của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ thử rút ra kiểm tra, quả nhiên bao quanh đầu “cái kia” của anh đã phủ máu đỏ.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Vũ tái nhợt đi đôi chút, vào giây phút anh muốn từ bỏ vì xót xa, nhưng cô dù đau vẫn thúc giục: “Anh làm tiếp đi, em không muốn đau vào lần sau nữa đâu.”
Ngư Tranh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận, Tiêu Cảnh Vũ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, chỉ cần cả hai vượt qua được giới hạn, sau này sẽ có thể yên bình ở bên nhau.
Tiêu Cảnh Vũ chồm lên ôm lấy Ngư Tranh, kề môi bên tai cô cổ vũ: “Ráng chịu đựng một chút.”
Dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ lập tức thúc hông tiến sâu, cơ thể Ngư Tranh