Sau khi về tới nhà, Kỳ Dịch Dã ôm bàn ghế tới bên cửa sổ ngồi xuống, một mình nhìn cảnh mưa bên ngoài ngẩn người.
Ngày hôm từ chối về nhà chung với Tần An, một mặt đúng là ăn dấm vì thấy anh hẹn hò với cô gái khác, nhưng đồng thời cũng là đang tự mình trốn tránh.
Hai tên đàn ông ở bên nhau, không chỉ nói liệu có được thế tục chấp nhận hay không, mà còn việc hắn nghe Tần An nói anh đã ra đời kiếm sống từ năm mười tám tuổi, cũng chưa từng nghe thấy anh nói năng gì về người nhà của mình, Kỳ Dịch Dã đoán có thể quan hệ giữa anh với người trong nhà không tốt, nếu để cha mẹ Tần An biết anh lui tới với một thằng đàn ông…
Hai ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nhìn xuống lầu thấy vết thương trên trán Tần An, bao nhiêu kiềm chế nhẫn nại của hắn đều sụp đổ trong nháy mắt.
Dù có thế nào, hắn cũng muốn người tên Tần An này.
Kỳ Dịch Dã hít sâu một hơi, đứng dậy đóng cửa sổ, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tần An.
“Trán sao bị thương vậy?”
Một giây sau, dấu chấm than màu đỏ to đùng xuất hiện, biểu thị tin nhắn không thể gửi đi.
Tần An block hắn!
Trong lòng Kỳ Dịch Dã tích tụ bực bội, giận tới nỗi cười ra.
Vừa lúc Kỳ Bảo Bối chạy tới cào ống quần hắn kiếm ăn, mà túi đồ ăn cho chó bên tường đã rỗng tuếch, trong nhà không có trữ hàng, Kỳ Dịch Dã mang giày, ôm Kỳ Bảo Bối ra khỏi cửa.
Hắn chọn một túi thức ăn Kỳ Bảo Bối thường ăn trong siêu thị, mua vài món ăn vặt mài răng cho nó, lúc tính tiền hắn nhìn chằm chằm vào quầy bán áo mưa, lại nhìn thêm lần nữa, tiện tay lấy hai hộp, tính tiền hết một lượt.
Cô gái tính tiền ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại bị ánh mắt hung dữ của hắn dọa sợ, vội vàng cúi đầu tiếp tục quét mã.
Mưa nhỏ tí ta tí tách, trên đường trở về hắn không mở dù, chỉ hơi dùng thân dù che trên đầu Kỳ Bảo Bối.
Người đi trên đường ai ai cũng bị hành vi kì lạ của hắn hấp dẫn ánh nhìn, Kỳ Dịch Dã một mực bỏ ngoài tai những tiếng bàn luận chỉ chỉ trỏ trỏ đó, cứ thế ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong mưa.
Cuối cùng hắn dừng lại trước cửa nhà Tần An, chiếc dù đi mưa bị hắn tùy ý để trong góc tường, quần áo trên người ướt nhẹp, đầu đẫm nước mưa, lạnh tới nỗi run lập cập.
Giơ tay gõ nhẹ lên cửa chống trộm mấy lần, không lâu sau, Tần An mở cửa gỗ bên trong, thò đầu ra ngoài.
Kỳ Dịch Dã dậm chân tiến lên trước một bước, nhấc tay trái lên để Tần An thấy túi mua sắm trong tay hắn.
“Mới nãy đi siêu thị mua đồ, quên mang chìa khóa nhà, giờ không vào nhà được.” Nói xong còn đưa tay lên dụi dụi lau đi nước mưa chảy vào mắt.
Tần An có vẻ như vừa mới tắm xong, sợi tóc mềm mại rũ trước trán, bên ngoài áo ngủ mặc thêm một lớp áo khoác, sau khi thấy hắn thì sửng sốt, tay đặt lên nắm cửa tựa như bất cứ khi nào cũng có thể đóng cửa nhà.
“Ra khỏi tiểu khu rẽ trái, đi thẳng 200m là tới khách sạn.” Tần An mở miệng nói.
Kỳ Dịch Dã thở dài, đuôi lông mày rũ xuống tiu nghỉu, “À, thế thôi cũng được.”
Hắn quay người đi, phía sau lại truyền tới âm thanh mở cửa chống trộm, hắn nghe thấy Tần An nói, “Ông chủ khách sạn đó mấy bữa trước đi Tam Á dự tiệc cưới của con trai rồi, giờ vẫn chưa quay lại.”
Kỳ Dịch Dã sáng mắt lên, biết là cơ hội của mình tới, hắn quay đầu lại nhìn Tần An hỏi, “Thế… cho tôi ở nhờ một đêm há?”
“Bây giờ khuya quá rồi, sáng sớm mai tôi sẽ gọi thợ sửa khóa đến.” Tiếp tục bước thêm một bước lên trước.
Tần An không nói gì nữa, nhích người ra ngầm đồng ý cho hắn vào nhà.
Kỳ Bảo Bối nhảy từ trong lòng Kỳ Dịch Dã xuống, kích động chạy vòng quanh chân Tần An, anh ngồi xổm xuống sờ sờ bộ lông của nó, không ướt một xíu nào, sao có cảm giác kì kì vậy nhỉ…
“Anh… trước tiên đi tắm cái đã, đừng để bị lạnh, tui tìm quần áo cho anh.” Tần An vẫn chưa suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kỳ Dịch Dã một cái, ôm Kỳ Bảo Bối quay đầu đi vào phòng.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rì rào, Tần An đang ngồi xổm trước tủ quần áo tìm đồ thay, đến giờ anh vẫn còn trong trạng thái choáng váng, ngoài ra còn có hơi chút ngượng ngùng cùng hưng phấn.
Nhà anh chỉ có một cái giường, không biết lát nữa nên sắp xếp sao. Anh sợ lạnh, mùa đông cần phải có chăn điện để kéo dài sự sống, thế nhưng để khách ngủ ghế sofa lại quá không phải phép, mà nếu ngủ chung giường thì anh lại sợ hai người sẽ như lần trước, làm một vài chuyện không nói rõ cũng không tả rõ được.
Thực ra cũng không phải là không thể làm lần nữa…
Nghĩ tới đây, Tần An nhanh chóng phục hồi tinh thần, sắc mặt ửng đỏ, thầm mắng mình không biết xấu hổ.
Tần An cầm một bộ đồ ngủ, gõ gõ cửa phòng tắm, nói, “Kỳ Dịch Dã, tui để quần áo ngay trước cửa.”
“Được, làm phiền rồi.”
…
Kỳ Dịch Dã tắm xong thì thay bộ quần áo ngủ Tần An chuẩn bị cho hắn, sau khi đút cho Kỳ Bảo Bối ăn trong phòng khách, liền đi vào phòng ngủ.
Tần An đang trải giường trải chiếu, vừa quay đầu lại thấy bộ dáng Kỳ Dịch Dã thì lập tức không nhịn được mà phì cười.
Trên người Kỳ Dịch Dã là bộ đồ ngủ xuân thu của anh, mặc trên