“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Tần An tựa vào đầu giường, cúp cuộc gọi, nhất thời có chút xuất thần. Kể từ năm thứ ba anh rời nhà, mỗi dịp Tết gọi về đã trở thành một thói quen, mà không có gì bất ngờ là lần nào cũng không nhận được trả lời.
Mới đầu còn có thể gọi, chỉ có điều mới vang lên vài tiếng đã bị cúp máy, sau đó chậm rãi biến thành treo máy hết giờ thì tự động tắt, đến cuối cùng thì trực tiếp không tồn tại.
Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn không có được sự tha thứ cùng tán đồng của cha mẹ.
Ánh mắt Tần An mờ đi rất nhiều.
Kỳ Dịch Dã tỉnh dậy khỏi giấc mộng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt khổ sở của Tần An, tầm mắt hắn chuyển tới điện thoại trên tay anh, màn hình hiển thị giao diện danh bạ, phía trên cùng có ghi “A Cha”.
Hắn không biết cụ thể Tần An và trong nhà có mâu thuẫn gì, nhưng trong suốt những ngày chung sống với nhau hắn chưa từng nghe thấy Tần An nhắc tới người nhà, cũng không hề thấy anh liên lạc với bọn họ.
Kỳ Dịch Dã sẽ không bắt ép Tần An phải nói hết, hắn chờ đến một ngày Tần An bằng lòng chủ động nói ra.
“Dậy hồi nào vậy, sao anh không thấy gì hết trơn.” Kỳ Dịch Dã nằm lên đùi Tần An, chôn mặt trên bụng của anh, giọng nói như bị bóp nghẹt rầu rĩ.
Tần An cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng giật giật, lộ ra nụ cười yếu ớt, “Mới dậy thôi, em mới gửi tin nhắn chúc Tết cho Vương Thiến Thiến, anh bị tiếng tin nhắn đánh thức hả?”
Kỳ Dịch Dã không có lập tức trả lời, qua một hồi hắn mới từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy vai Tần An kéo anh vào trong ngực, “Cục khoai lang nhỏ này, kỹ năng diễn trò của em tệ lắm, từ lần thứ hai gặp em anh đã nhìn ra rồi.”
“… Tuy không biết em với trong nhà có mâu thuẫn gì, nhưng sau này đã có anh ở bên cạnh em rồi, em có buồn phiền gì thì có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết.” Kỳ Dịch Dã nhìn anh.
Tần An dựa người vào trong lòng Kỳ Dịch Dã, tâm trạng trở nên khá hơn một chút, vỗ vỗ vai Kỳ Dịch Dã ra hiệu hắn buông ra, cười nói, “Được rồi, Tết đến không nói mấy thứ này, dậy nhanh lên, ra thử quần áo em mới mua cho anh.”
Anh lấy cái áo da và áo lót len mua từ năm ngoái trong tủ quần áo ra, tháo móc đưa cho hắn, “Nhanh lên, thử xem em mua có đúng size không.”
“Sao em mua quần áo cho anh mà không nói với anh…” Kỳ Dịch Dã nghe lời tròng áo len sợi vào, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Không nói cho anh gì hết, anh còn chưa chuẩn bị quà mừng năm mới cho em nữa.”
“Úi chời đại ca ơi! Anh đem thẻ lương của anh giao cho em luôn rồi, khoản tiền lớn thế là quà mừng năm mới tốt nhất rồi hiểu không, anh không sợ em tiêu hết tiền của anh cho anh nghèo rớt mồng tơi luôn à.” Tần An vừa nói vừa giúp hắn sửa sang lại cổ áo.
Kỳ Dịch Dã cười cười hai tiếng, nhìn Tần An nói, “Em tiêu đi, kiếm tiền là để cho bà xã tiêu mà.”
Cái tay đang chỉnh ống tay áo cho hắn bất chợt ngừng lại, Kỳ Dịch Dã cúi đầu nhìn, chỉ thấy vành tai Tần đỏ hết cả lên, đôi mắt hơi lấp lánh ánh nước, anh cắn môi một cái mắng, “Anh học đâu ra mấy lời chót lưỡi đầu môi đó hả…”
“Không học đâu cả, lời từ trong lòng nói ra.”
“… Được rồi được rồi, Kỳ Dịch Dã anh sến chết em rồi!” Tần An lôi cái quần đen của Kỳ Dịch Dã từ trong tủ quần áo ra, ném thẳng vào mặt hắn, “Thay đi!”
Mấy phút sau, Tần An cuộn chân ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt sáng rực, hai tay chống trên giường, cười khúc kha khúc khích.
Kỳ Dịch Dã đứng đối diện anh nhướng mày, “Thế nào? Đừng chỉ cười không vậy.”
“Đẹp trai quá, tuấn tú quá đi mất, Kỳ Dịch Dã anh nhìn như người thành phố vậy.”
“… Khen mà cũng không biết khen, cái cục khoai lang này, có ai khen người ta mà kêu giống người thành phố như em không.” Kỳ Dịch Dã vuốt sợi tóc ngắn, bất đắc dĩ cười cười. Hắn quỳ một gối xuống giường, hai tay chống hai bên thân thể Tần An, khóe miệng ngậm cười, “Nghĩ thêm coi, đổi cách khen đi.”
Hai má Tần An lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà chuyển sang màu đỏ, hai mắt đong đầy nước dịu dàng khóa chặt lên mặt Kỳ Dịch Dã, anh nuốt ngụm nước bọt, giơ tay lên nắm lấy cổ áo da, kéo Kỳ Dịch Dã đổ xuống giường, âm thanh khẽ run rẩy, “Em, em cứng rồi…”
“…” Kỳ Dịch Dã nghe vậy sửng sốt mất hai, ba giây, rồi lập tức ngã nhào lên trên người Tần An, cười lớn, “Sao em lại có thể đáng yêu vậy!”
Tần An nhắm chặt hai mắt, bỏ qua cảm giác xấu hổ, kéo tay Kỳ Dịch Dã đến chỗ hơi phồng to lên của mình, “Nhanh lên, địt em!”
Quần áo hai người nhanh chóng bị cởi ra, Kỳ Dịch Dã ôm Tần An chui vào trong chăn vẫn còn vương chút hơi ấm.
Cái giường cũ kỹ trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm lịch sử có lẽ không chịu được động tác thô bạo của Kỳ Dịch Dã, liên tục phát ra âm thanh cót két chói tai.
Hắn không thể làm gì khác hơn là thả chậm tốc độ, tức giận chửi thề một câu, “Đụ, mốt chuyển nhà phải mua một cái giường chất lượng tốt mới được.”
Mồng sáu sau Tết là ngày Kỳ Dịch Dã xuất phát đến Lâm thị làm việc, Tần An giúp hắn sắp xếp vali, gói ghém chăn bông mới phơi hồi cuối năm buộc lại nhét vào, trên giường còn bày hai cái gối, Tần An ngẫm nghĩ vài giây, lòng mang tâm tư mà lặng lẽ