Thời tiết ấm hơn một chút, sau khi cởi bỏ quần áo giữ ấm cả người trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.
Cuộc sống vẫn trôi qua như cũ, Tần An tranh thủ những lúc rảnh rỗi gọi điện cho Kỳ Dịch Dã, nhưng lại sợ làm trễ nải công việc của hắn, mỗi lần nói chuyện đều không kéo dài lâu.
Mấy ngày trước nghe Kỳ Dịch Dã nói trong điện thoại, Đại Thành có người em họ đang muốn bán gấp một cửa tiệm trong tay. Lúc trước chỗ đó mở tiệm malatang, năm ngoái gã bất hòa với vợ, hai người chia đôi ngả, vợ gã về quê dưới nam, để lại cửa hàng cho gã.
Nhưng người này quen thói suốt ngày uống rượu đánh bài, du thủ du thực, chuyện cửa hàng trước giờ vẫn do vợ quản lý, nay đột nhiên giao lại cho gã, gã không làm nên cơm cháo gì, danh tiếng cửa hàng càng lúc càng kém, mau chóng rớt vào tình cảnh có vào mà không có ra, cửa hàng không thể tiếp tục mở cửa nữa, gã liền muốn bán cửa hàng, đi xa bắt đầu lại lần nữa.
Mới đầu Kỳ Dịch Dã định trực tiếp mua một căn nhà, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không biết sau này phải làm thế nào, hơn nữa phần lớn nhà trên trấn đều là nhà tự xây, cả hắn lẫn Tần An đều không phải người trấn này, làm thủ tục không dễ, nên dự định thuê một căn trước.
Tần An ghi lại thông tin liên lạc, tranh thủ hẹn chủ nhà đi xem chỗ trước. Cả cái trấn chỉ lớn có bấy nhiêu, nơi đó cách chỗ anh bày sạp cũng không xa, anh dọn quầy xong thì lái xe đi thẳng qua bên đó.
Vị trí căn nhà nằm đại khái trong trung tâm trấn, chung quanh cũng có nhiều cửa tiệm lớn nhỏ khác. Tầng một đã trống hoàn toàn, khoảng không gian ngay khi vào cửa có thể sắp xếp mở một quầy bán đồ ăn sáng.
Tần An đếm bước chân đi tới đi lui mấy vòng, ước chừng đặt được 10-15 cái bàn, bởi trước đây nơi này cũng mở tiệm ăn nên phòng bếp không cần sửa sang lại, trong đó có tủ lạnh và bếp gas chưa bán đi, chủ nhà nói có thể trực tiếp sang tay qua luôn, đỡ được nhiều chuyện, nhưng mặt tường bị bắn phủ đầy bột, phải trét sơn lại. Bố trí lầu hai cũng khá đơn giản, có bức tường ở giữa tách ra thành hai phòng.
Tần An tiếp tục cùng chủ nhà đi xuống lầu, ra ngoài bằng đường hành lang sau nhà bếp, phát hiện phía sau còn có một cái sân, cộng thêm hai gian nhà trệt nhỏ, nhưng hiển nhiên chủ nhà chưa tận dụng hết nên cả mảnh sân toàn đất trống trụi lủi, có một cái cây duy nhất thì trông dở sống dở chết.
Ánh sáng trong sân rất tốt, thích hợp với nhiều loại món ăn và cây cỏ, thêm nữa nuôi cái cây này cho tốt lên hoặc là trồng một gốc mới, rồi mua hai cái ghế tựa cũ đặt dưới táng cây, anh với Kỳ Dịch Dã mỗi người một cái, lúc rảnh rỗi thì ngồi trong sân uống trà đánh bài, cũng tương đối nhàn nhã thoải mái.
Tần An nói tình huống căn nhà và vài chi tiết nhỏ qua điện thoại cho Kỳ Dịch Dã, cuối cùng hai người quyết định chọn nơi này, anh lại hẹn với chủ nhà, đợi mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng.
Tần An vuốt ve tấm thẻ ngân hàng mỏng manh trong tay, vừa về tới nhà lập tức “oán giận” với Kỳ Dịch Dã qua điện thoại, “Oa, lâu rồi em không xài nhiều tiền thế này, xót quá đi mất.”
“Tiền để kiếm lời thì cứ tiêu thôi, không còn thì kiếm lại, người có tay nghề thì không lo chết đói, em đừng lo.” Kỳ Dịch Dã ở đầu bên kia động viên, hơi dừng lại rồi tiếp tục nói, “Chuyện trang hoàng bố trí chờ anh về rồi làm, một mình em mệt lắm, anh không yên tâm.”
“Em đâu có yếu ớt đến nỗi gì cũng không làm được đâu, em nghĩ trước tiên phải sơn tường lại một lần, cái này em làm được, còn chuyện mua đồ gì đó em đợi anh về xử lý.”
Kỳ Dịch Dã “ừ” một tiếng, nói, “Vậy nghe theo em, nhưng đừng làm mình mệt quá.”
“Biết rồi…” Tần An đi vào bếp, đặt rong biển và gan heo mới mua lên thớt, đổi tay cầm điện thoại, nói, “Đúng rồi, cái cô Vương Thiến Thiến, anh còn nhớ cổ không?”
Kỳ Dịch Dã khựng lại hai giây, “Ờ, không phải là đối tượng xem mắt của em hả.”
“Đờ mờ, anh vẫn còn ghen đó hả?” Tần An nhẹ giọng cười cười, giải thích với hắn, “Hồi Tết có nói chuyện với cổ mấy câu, nghe nói cổ đang sống một mình, hình như là khâu giày giúp xưởng may kiếm chút tiền lẻ, em mua mấy món đồ bổ định bữa nào qua thăm cổ coi sao.”
“Này đâu phải chuyện gì xấu hổ không thể lộ ra ngoài, sao em còn cố ý báo với anh chi.”
“Chẳng phải em sợ anh ăn dấm lung tung sao!” Tần An âm thầm trợn trắng mắt.
“Đó là giỡn thôi, em đừng tưởng thật.” Kỳ Dịch Dã thấp giọng nở nụ cười, “Cổ đang mang thai không có ai chăm sóc, chúng ta lo cho cổ nhiều hơn chút.”
“Bây giờ anh dễ nói chuyện quá ha, hồi trước ai ghen rồi kêu em đi làm bố dượng người ta vậy hử?”
“…”
“Ai da hôm qua anh phải trực ca đêm mà đúng không,” Tần An ngưng cười, đột nhiên nhớ tới, anh ngẩng đầu nhìn thời gian, vội vã thúc giục, “Anh mau đi ngủ một giấc đi!”
Kỳ Dịch Dã đáp một tiếng, lại dặn dò thêm hai câu mới cúp máy.Tần An nấu một nồi canh rong biển gan heo, bỏ vào trong hộp giữ ấm, cưỡi chiếc xe đạp điện ba bánh của anh tới cái thôn Vương Thiến Thiến từng nhắc tới. Anh dựng xe ngay cửa thôn, lấy điện thoại ra gọi một cú, chuông reo một hồi lâu mới được người ta bắt máy, “A lô, anh Tần hả?”
“Là anh, Thiến Thiến, anh đang ở ngay cửa thôn em, em có thể nói địa chỉ của em cho anh không, anh tới đưa ít đồ cho em này.”
“…”
Tần An đi dọc theo hướng dẫn trên điện thoại, cách một khoảng thật xa liền thấy Vương Thiến Thiến đứng trước cửa nhà, một tay chống sau lưng, một tay vẫy vẫy về phía anh.
Phụ nữ mang thai hơn sáu tháng, bụng đã hiện ra từ lâu, nhưng cả người cô thoạt nhìn càng có vẻ ốm yếu, tóc dài bị cắt thành kiểu thanh niên trí thức, hai má gầy hơi hõm vào trong. Giờ đây anh đã không thể tìm thấy hình bóng cô gái với gương mặt tròn tròn, hai cái bím tóc, môi chúm chím nét