Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trình Dư bao lời khó nghe đều nghẹn lại trong cổ họng, cảm giác bực bội vì bị đánh thức cũng dần biến mất, Tạ Lâm dùng ngón tay xoa nhẹ một bên thái dương thở dài nói:
"Cậu nghỉ công việc ở đấy đi, công ty của tôi cũng ổn rồi, nếu không có gì thay đổi sau này sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, nếu cần gì thì cứ nói với tôi."
Dưới mắt Trình Dư có quầng thâm như lâu lắm không ngủ, ở trên khuôn mặt gầy gò của cậu càng khiến nó trở nên nổi bật, cơn giận vừa lắng xuống của Tạ Lâm lại vô cớ nổi lên.
"Trình Ngọc từ khi đi học cũng tự làm việc thêm kiếm tiền, giờ sắp ra trường không cần tiền nữa cậu cần gì phải cố như vậy chứ, hắn lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với cậu, cậu còn muốn người khác mang nợ mình à?"
Cảm giác ấm áp vì câu nói quan tâm trước đó còn chưa kịp nhấm nháp lại bị những lời này của Tạ Lâm làm cho bay sạch.
Trình Dư im lặng, chỉ cảm thấy cơn đau dưới bụng gần như quặn thắt, cảm giác mệt mỏi này khiến cậu chẳng thể nào mở miệng nói lại câu gì.
Không hiểu sao cứ mỗi lần đối đầu với Trình Dư Tạ Lâm lại rất dễ bực bội, có lẽ thường ngày cậu quá ngoan ngoãn bị nói gì cũng cười xòa cho qua nên khiến người khác dâng lên cảm giác muốn ức hiếp, mặc dù biết làm vậy là không nên nhưng Tạ Lâm lại chẳng thể khống chế nổi mình.
Sau này bản thân có bắt nạt cậu thành thói quen cũng là do cậu nuông chiều mà nên.
Tạ Lâm lạnh lùng nói: "Muộn rồi còn không đi tắm rửa rồi nghỉ đi, còn muốn người khác thức đến sáng với cậu à?"
Trình Dư vâng một tiếng rồi thẫn thờ đi vào, lúc đi ngang qua Tạ Lâm bàn tay bất giác đưa lên xoa bụng đang không ngừng kêu réo dữ dội, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng hành động này vẫn bị Tạ Lâm nhìn thấy, mày càng nhíu chặt hơn.
Cái tên ngốc này không phải cắm đầu cắm cổ làm cơm nước cũng không chịu ăn uống cẩn thận đấy chứ?
Giờ đã quá muộn nên Trình Dư chỉ tắm qua loa rồi thôi, nếu lục lọi kiếm đồ ăn chắc chắn sẽ làm phiền Tạ Lâm nên cậu định vào trong phòng ngủ luôn, nào ngờ khi bước ra trên bàn ăn đã có sẵn một tô mì nóng hổi, ở trên còn có thêm hai quả trứng chín tới, vẫn tỏa ra hơi nóng nghi ngút.
Trình Dư thẫn thờ ngồi xuống ghế, không biết là do hơi nước trong tô mì bốc lên làm mắt cậu mờ đi hay là do thứ khác, tay cầm đũa cũng khẽ run, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó diễn tả.
Cậu đã ở bên cạnh Tạ Lâm gần ba năm rồi, từ khi mới mười tám tuổi, là cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.
Hai người ở chung một chỗ cũng không phải là anh tình tôi nguyện, trong một lần uống rượu say Tạ Lâm đã làm chuyện không nên làm với cậu, để rồi đến khi tỉnh lại bị cậu lấy lý do này ép buộc anh ở bên cạnh mình.
Dù biết rõ trong lòng anh đã có người khác, ngay cả khi trên giường anh cũng ở bên tai cậu gọi một cái tên không phải cậu, nhưng cậu vẫn cứ giả câm giả điếc sống bên anh suốt bao nhiêu năm.
Mà nói là cậu ép buộc cũng không phải, nếu như Tạ Lâm cứ nhất quyết phủi bỏ không nhận thì cậu cũng đâu thể làm được gì.
Rất nhiều lần Trình Dư nghĩ không hiểu sao anh lại đồng ý một cách đơn giản như vậy, sau này cũng dần hiểu ra, chẳng qua là vì gương mặt của cậu có vài nét giống với người mà anh thích nên anh mới chấp nhận bên cạnh cậu, dù sao thì có một người để giải tỏa vẫn hơn là ôm nỗi tương tư không biết nói cùng ai.
Cậu với Trình Ngọc là anh