Đối với người bình thường khác, hạnh phúc nhất là sau khi làm việc mệt mỏi được trở về bên gia đình tâm sự những chuyện vui buồn, nhưng đối với Trình Dư lại chẳng khác gì cực hình.
Cậu biết bố mẹ chẳng ưa gì mình cả, ngày đó cuộc sống khó khăn, nhà cậu chẳng phải dạng khá giả gì, nuôi một mình Trình Ngọc đã hơi quá sức nói gì đến hai đứa trẻ, cho nên họ cũng không có ý định sinh nữa.
Có cậu là ngoài ý muốn.
Hai đứa con cách nhau có hai tuổi nên càng nheo nhắt hơn, áp lực cuộc sống cơm áo gạo tiền, nghiễm nhiên họ coi cậu là gánh nặng buộc mình.
Trình Dư còn nhớ rất rõ năm cậu năm tuổi, có một lần mẹ dắt tay nói muốn đưa cậu đi chơi, cậu vui lắm vì chưa từng được dẫn đi chơi lần nào cả, suốt đoạn đường đều háo hức ngó dọc ngó ngang.
Không giống như trong suy nghĩ đi chơi là phải đến công viên nước, có bóng bay, có người nô đùa tấp nập, mẹ dẫn cậu đến một con đê vắng, trước mặt là bãi rác mùi nồng nặc, đằng sau là cánh đồng lúa hiu quạnh chẳng một bóng người.
Hình như mẹ cậu đang đắn đo rất lâu, sau đó lại nhìn cậu khẽ thở dài, đó là một trong những số ít Trình Dư nghe mẹ dịu dàng nói với mình.
"Trình Dư à.
Mẹ đột nhiên nhớ ra phải ra ngoài kia một chút, con ở đây đợi mẹ được không?"
Trình Dư khi đó còn quá nhỏ, suy nghĩ của một đứa bé năm tuổi nào nghĩ được đâu xa, chỉ cảm thấy hơi lạ là tại sao mẹ lại không dẫn cậu cùng đi?
Nhưng từ nhỏ Trình Dư đã không như những đứa trẻ khác, bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời nên cũng chẳng dám thắc mắc chỉ khẽ gật đầu dạ một tiếng.
Thế là mẹ cậu cứ vậy đi mất, bỏ một đứa nhỏ ở nơi không người như vậy.
Cậu chờ mãi chờ mãi đến khi trời chập tối vẫn không thấy mẹ đâu cả, tận khi mặt trời hoàn toàn lặn mất, xung quanh dần bao phủ bởi bóng tối mà vẫn không thấy ai, cậu muốn quên đi lời mẹ dặn chạy đi tìm nhưng lại sợ mẹ quay lại không thấy cậu ở đâu sẽ giận.
Trên cánh đồng hoang vắng chỉ có một mình Trình Dư nức nở ôm gối khóc, không biết đến tận bao lâu, Trình Dư nghe thấy tiếng Trình Ngọc gọi mới dám ngẩng đầu lên, vội vàng chạy đến ôm lấy anh khóc không không ngừng, luôn miệng gọi anh ơi.
Trình Ngọc cũng chỉ hơn Trình Dư hai tuổi gọi là biết hơn một chút, không thấy em đâu nên nằng nặc hỏi mẹ mới biết Trình Dư ở đây hoảng hốt đi tìm.
Trình Dư thì họ nỡ để ở đây một mình nhưng Trình Ngọc vừa ra ngoài đã hoảng sợ đuổi theo ngay đằng sau, vừa vặn nhìn thấy cảnh hai anh em ôm nhau khóc.
Trình Nhật trừng mắt nhìn vợ một cái như trách móc, Lục Vân hình như cũng cảm thấy chột dạ rồi nên chỉ bực bội không nói gì.
Suốt đoạn đường Trình Dư im lặng để Trình Ngọc dắt về, cậu cũng không dám làm náo loạn, chất vấn vì sao mẹ lại bỏ mình lại, tuy chỉ là đứa nhỏ thôi nhưng trực giác mách bảo cho cậu biết nếu hôm nay không có Trình Ngọc thì cậu mãi không trở về được rồi.
Sau đó Trình Dư mới biết thì ra gia đình mình sắp chuyển nhà, nơi này đất đang lên giá, bố mẹ bán đi lấy tiền đóng học cho anh còn cả nhà chuyển đến ở một nơi nhỏ nhưng gần với trường học hơn.
Kí ức ùa về khi nhìn thấy căn nhà nhỏ trước mặt làm Trình Dư khẽ thở dài một tiếng, vừa bước vào nhà mẹ cậu đã hỏi: "Anh mày chưa về à?"
"Con không biết, con cũng chưa gọi cho anh."
"Không biết thực tập ở công ty mới có tốt không nữa." Lục Vân làm ràm gì đó Trình Dư không nghe rõ, còn bố cậu nghe tiếng cũng chỉ ngẩng đầu lên một cái sau đó lại gác chân lên bàn xem tivi.
Đột nhiên Lục Vân lớn tiếng gọi:
"Thằng hai đâu, mày vào đây giúp mẹ rửa cái này, lộn xộn quá."
Lâu ngày không về mà căn nhà chẳng thay đổi là bao, Trình Dư nhìn đống bát đũa bẩn