Cũng may mỗi khi Tạ Lâm say tỉnh lại đều sẽ không nhớ gì, nếu không chắc anh cũng cảm thấy mất mặt chẳng biết chui vào đâu.
Trình Dư cảm thấy hối hận vì lúc đó không thể cầm điện thoại lên quay lại, không phải để cười nhạo anh mà chỉ muốn giữ cho riêng mình, nhìn anh đáng yêu chết đi được.
Uống rượu say như vậy mà ngày hôm sau Tạ Lâm vẫn cố lết một thân toàn mùi rượu đi làm, cậu muốn anh nghỉ ngơi một hôm trước nhưng Tạ Lâm nói còn chuyện chưa xử lý xong, lúc rời nhà sắc mặt anh rất khó chịu, cứ như bị ai chọc giận không bằng.
Tạ Lâm còn quay qua nhìn cậu hắng giọng nói: "Em nhớ đi tập lái xe đi đấy, tôi nộp học phí luôn rồi."
"Dạ." Trình Dư sờ nhẹ sống mũi ngoan ngoãn nhìn anh rời đi.
Đột nhiên Tạ Lâm quay lại vuốt nhẹ lên mái tóc hơi xù của cậu, sau đó lại như điện giật rụt tay về, anh ngập ngừng nói:
"Tôi đi đây."
"Anh đi cẩn thận."
Trình Dư nhìn anh đi rồi mới ngơ ngác sờ lên chỗ anh vừa chạm vào, sau đó khẽ cúi đầu mỉm cười, cậu cứ như cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm vậy.
Hôm nay trong lúc đang làm việc bỗng dưng Lương Niên nhắn tin cho cậu than vãn, cậu nhìn tin nhắn mà hơi giật mình.
Lương Niên: [Tôi cảm thấy ở thành phố Nam nào bí bách quá, có lẽ hai tháng sau sẽ sang Mỹ.
Cậu bạn nhỏ, có muốn đi cùng tôi không?]
Trình Dư: [Tại sao lại quyết định đột ngột như vậy?]
Lương Niên: [Ở đây không ai cần tôi cả, biết đâu sang một đất nước mới sẽ tốt hơn.]
Trình Dư: [Vậy chúc cậu may mắn.]
Lương Niên: [Không muốn đi cùng tôi sao?]
Trình Dư: [Không đi.]
Trình Dư không nghĩ ngợi nhiều lập tức từ chối, lúc trước cậu thật sự tuyệt vọng, cha không thương mẹ không yêu, còn phải gánh gác một khoản nợ chồng chất.
Tạ Lâm thì lúc nào cũng khó chịu với cậu, đi làm đủ loại áp lực, bị mắng chửi lời khó nghe nào cũng có, đến mức cậu mất ngủ một thời gian dài.
Nhưng cuộc sống của cậu dần mới ổn định lại, có thể tương lai còn tốt hơn, cậu thật sự không muốn rời đi
Hơn nữa ở đây có Tạ Lâm, cho dù nơi khác có tốt mà không có anh thì cũng có nghĩa lí gì đâu.
Lương Niên còn nói lung tung gì đó Trình Dư chẳng thèm để ý.
Trình Dư đột nhiên nhớ lại, trước kia có người nói ra nước ngoài sẽ kiếm được nhiều tiền nên suýt chút nữa Lục Vân đã đem cậu gửi đi, lúc đó hộ chiếu cũng làm xong cả rồi, chẳng may lại đúng lúc phát hiện đó là đường dây lừa đảo gì đó vừa bị công an bắt, nếu không giờ cậu không biết đang trôi dạt phương nào.
Cậu còn rất ngu ngoại ngữ, tiếng Anh một chữ bẻ đôi cũng không biết, lúc sang nhà Tạ Lâm học để chuẩn bị ôn thi anh còn mắng cậu sao từng tuổi này rồi mà ngốc thế, có mỗi vài chữ tiếng Anh đơn giản trẻ mẫu giáo còn biết đọc.
Nhưng cậu cố học lắm rồi nó cứ không vào đầu thôi.
Vậy nên cậu rất ngưỡng mộ anh, cũng ngưỡng mộ cả Trình Ngọc, cứ cảm thấy những người tài giỏi đều không phải người bình thường.
Không thể không thừa nhận, nói về ngoại hình hay học vấn Trình Ngọc đều hơn cậu, về mọi mặt đều phù hợp với Tạ Lâm hơn.
Đôi lúc cậu rất ghen tỵ, ước gì cậu cũng giỏi như Trình Ngọc thì thật tốt, khi đó sẽ được bố mẹ khen ngợi, được tất cả mọi người chú ý, cũng được Tạ Lâm yêu thích.
Ai mà chẳng muốn bản thân sinh ra hoàn hảo nhưng có ai là được lựa chọn đâu?
Trình Dư thở dài, dạo gần đây công ty của cậu đang chuẩn bị xử lý dự án nên