Vào viện hôm đó, sau khi khâu lại vết thương dài, cậu không có cơ hội quay về nữa.
Cơn đau từ vết khâu khiến bụng co thắt dữ dội, bụng căng cứng khẽ nhúc nhích, như một quả bóng bị đập "nổ mạnh" một phát, vỡ ối trước mặt bác sĩ, nước ối loang lổ chảy dài xuống chân.
Cậu thất thần dang rộng hai chân, sững sờ nhìn bác sĩ, sau đó nhích từng bước ra cửa nói: "Tôi...!đi lấy cây lau nhà."
(Thua ẻm luôn á trời, lần đầu mang thai em còn bỡ ngỡ????)
Bác sĩ tháo găng tay, lập tức đẩy xe lăn, đưa cậu vào khoa sản.
Sau khi kiểm tra sơ tổng quát, bác sĩ e dè nói: "Vỡ ối, cậu phải sinh non.
Để an toàn cho sản phụ và bé, tôi đề nghị nên sinh mổ.
Cậu nên bàn bạc với gia đình làm thủ tục."
Cậu chỉ hỏi: "Chi phí sinh mổ bao nhiêu?"
Giá bác sĩ đưa ra là lấy cả tính mạng cậu cũng trả không nổi, cậu trả lời ngay: “Tôi leo núi và bơi lội mỗi ngày, chỉ để việc sinh nở diễn ra suôn sẻ vào lúc này”.
Cậu không đồng ý, bác sĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiêm thuốc trợ sản cho cậu.
Vết thương ở lưng mới khâu, nằm ngửa không được nằm úp cũng không xong, tư thế nằm nghiêng thì không thoải mái.
Sau vài tiếng đồng hồ thì bụng căng chặt hơn và cũng không có động tĩnh gì cả.
Sản phu cùng cậu vào, mà ra ngoài chưa đầy bốn tiếng đã trở về với đứa con trên tay, nó là một đứa bé trai, đang khóc rất dữ dội.
Tiếng khóc của đứa trẻ khiến cậu cô cớ sợ hãi
Cậu căng thẳng, hỏi người sản phu bên cạnh: "Sao ra nhanh vậy, đứa nhỏ mạnh khoẻ lắm sao?"
Người sản phu trêu chọc đứa trẻ và nói: "Đúng vậy, nhanh lắm, cũng không đau mấy."
Chồng của người sản phu nói: “Nhờ có tôi, tôi đã ở cùng em ấy cùng đi học và dạy em ấy cách điều chỉnh thở và sử dụng đủ lực”.
A Tá vỗ tay khen ngợi hắn: "Anh đúng là một người chồng tốt và có trách nhiệm!"
Người sản phu nói tiếp: "Nuôi con vốn dĩ là chuyện của hai người".
A Tá giơ ngón tay cái lên, khó khăn xoay người nằm nghiêng và chịu đựng cơn đau, bấm vào số điện thoại mà cậu biết rõ trước sau âm thanh như một "Người dùng quay số đã tắt".
Vẫn không liên lạc được với Đỗ Triết, cậu đau lòng và bất lực.
Cậu nhập viện vội vàng, thứ gì cũng không mang, không ăn gì đói đến bụng đau, axit dạ dày cứ trào lên miệng, nhưng cậu không thể ra ngoài khi đang truyền nước, tất nhiên điều quan trọng hơn là cậu hết năng lượng.
Người chồng ở giường bên cạnh mang đến cho cậu vài quả trứng gà đỏ và nước đường nâu, cậu ăn chúng một cách ngầu nghiến, dạ dày cũng xem như có chút gì đó đầy bụng, đợi nửa tiếng đồng hồ sau, cậu theo thói quen chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Những cơn co thắt càng lúc càng dữ dội khiến cậu cảm thấy mình giống như một quả dưa hấu lớn bị xé nát, xương cốt toàn thân bị con dao sắc bén của dưa hấu tách ra, mồ hôi trên lưng chảy xuống vết thương đau đớn đến nổi da gà.
Cả người cúi thành một đường cong về phía trước, hết lần này đến lần khác rùng mình nôn mửa
Cách duy nhất là bình tĩnh, duy trì tư thế nằm nghiêng và chờ những cơn đau thường xuyên qua đi.
Người sản phu ở giường bên đã dạy cho cậu kinh nghiệm sinh con.
Đừng la hét chi phí sức.
Cậu chỉ làm bất cứ điều gì mà y tá yêu cầu.
Máu từ vết thương trên lưng cậu in rõ trên quần áo bệnh viện, lúc vào phòng sinh cậu mới nhận ra hoàn toàn không phải như vậy.
Nhìn quanh chỉ thấy một dãy những người sản phu sinh nở đang khóc lóc thảm thiết
Sau khi quan sát, cậu mới phát hiện ra y tá ở đâu, y tá ở nơi nào, là y tá ở khu VIP.
Woo, cậu thật hâm mộ, người ở giường trong kia nhất định phải là đại gia, nếu Đỗ Triết ở đây, nhất định sẽ đối xử với cậu như vậy.
Khi cậu chuẩn bị ngủ mê man, y tá không biết cậu bị thương ở lưng, trực tiếp xoay người cậu lại, tách ra hai chân của cậu để kiểm tra bên trong.
Vết thương trên lưng va vào giường cọ xát đến chỉ khâu, trong chốc lát đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cậu thở ra điều chỉnh hô hấp, sau đó ánh mắt lướt qua cái bụng cao ngất rời vào trên người y tá ảm đạm, mỉm cười.
Hãy nói: "Tôi chưa luyện tập qua yoga.
Sức dẻo dai không tốt như cô tưởng tượng, nhẹ nhàng thôi."
Y tá liếc hắn một cái, việc công xử theo phép tắc nói: "Đã mở năm ngón tay, để cho người nhà mang chút đồ ăn vào, tốt nhất là red bull cùng sô cô la"
A Tá hỏi: "Tại sao lại mua hai thứ này?"
Y tá không kiên nhẫn trả lời: "Trước đây còn chưa đọc qua kĩ năng khi sinh sao? Bổ sung thể lực."
"Ồ." A Tá tự nghĩ, trước khi tôi vào phòng sinh này, cô chưa biết chuyện gì đã xảy ra đâu.
Nhưng muốn mua được thì phải nhanh tay, nếu không cậu linh cảm sức lực mình sẽ cạn kiệt mất.
Cậu đứng dậy ra khỏi giường với cái bụng to trướng, chịu đựng cơn đau buốt do ma sát của hông, cậu vịn vào lan can trên tường bước đến thang máy.
Mồ hôi từ lòng bàn tay cậu thường xuyên chảy ra trượt trên lan can trơn bất ngờ cậu nghiêng người về phía trước bụng và thắt lưng đau đớn, trên mu bàn tay có vài vết thương lốm đốm sưng đỏ, có lẽ bị trầy xước khi nãy.
Phải công nhận bụng đau kinh khủng như muốn lấy mạng cậu còn hơn cả ba nhóm người kia đánh cậu cùng một lúc.
Thang máy không tới, lúc này cần một chút tinh lực, bằng không chỉ cần hai chân mất lực tại chỗ này quỳ xuống, nhất định là sẽ đau chết.
Cậu run rẩy quay số bằng đầu ngón tay, không ngạc nhiên khi đó vẫn là một âm sắc máy móc lạnh lùng.
Thôi vậy, tinh lực này không thể phụ thuộc vào ai nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đau từng phút từng giây tưởng như đã hai thế kỷ trôi qua kể từ khi cậu xuống tầng một.
Mưa to tạt vào cửa, hạt mưa làm ướt quần cậu, cậu siết chặt khung cửa và chống đỡ thân thể sắp ngã, ba chữ neon lớn ghi "cửa hàng thương mại" đã bị mờ trong mắt anh ta.
Cửa hàng ở không xa đối diện bên kia đường.
Bất lực đợi mưa tạnh, người bên cạnh tò mò nhìn, không dám mở miệng giúp đỡ.
Cậu có thể hiểu rằng mọi người đều sợ phải chịu trách nhiệm trong việc này.
Mưa không ngớt, lúc này cậu chỉ muốn sang phía đối diện mua một chai Red Bull và sô cô la, ngốc đến nỗi quên mượn ô ở quầy lễ tân nhìn dòng xe qua lại.
run rẩy vào phòng thở lạnh lẽo, ôm cái bụng đang trĩu nặng bước qua những hạt mưa rơi, trong căntin hiện ra ướt át.
Ông chủ nói giá đó là mười bốn tệ, trong khi ông ta nói, cậu lại nghĩ tại sao lại đắt như vậy, nhưng bệnh viện rất biết tính lãi, cậu sợ đứa trẻ không ra đời được nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua Red Bull và sô cô la..
Vết thương sau lưng đau đớn dữ dội, trong bụng nóng như lửa đốt, đứa nhỏ không ngừng giãy dụa.
Vào một khoảnh khắc nào đó khi cậu quay lại cổng viện, cơn đau bùng lên như dã thú, cậu cố gắng cúi xuống để giảm bớt đau đớn, nhưng trong tích tắc cậu đã ngồi xổm xuống đất và nôn ra hết những gì trong bụng.
Cậu tức đến đỏ cả mắt, nguyền rủa cái kiếp này, quá trình sinh sản kỳ lạ này, phải khiến người ta đau đớn như vậy sao?
Có máy móc nào mà tế bào đưa vào và sinh ra những đứa trẻ chỉ bằng một cú nhấp chuột không?
Cậu không có sức để đứng trong thang máy một giây nào nữa, cậu ngồi trên mặt đất với một cái túi ni lông trong tay.
Khi thang máy đến tầng tương ứng, dù là bò hay quỳ, cậu đều không thể đứng vững nữa.
Bò ra bằng đầu gối một chút ít.
Máu sau lưng đã loang ra đáy bộ đồ, theo nước mưa rơi xuống sàn kéo theo những vết máu ướt trông hơi kinh khủng, hãy tưởng tượng một người đàn ông bụng bự, người ướt nhẹp trong nước có máu.
Như con cóc mà bò trên mặt đất.
Cậu nghĩ chuyện đó thật buồn cười nên đã bật cười thành tiếng.
Có lẽ tư thế quá quái dị, nó đã thu hút sự chú ý của y tá, cô y tá cẩn thận nâng cậu lên một cách lo lắng hốt hoảng và để cậu tận hưởng chế độ đãi ngộ VIP.
Y tá hung hăng nói: "Cậu mới vừa đi đâu? Cậu đã mở năm ngón tay rồi thì nên đợi trong phòng sinh.
Cho dù đi ra ngoài đi dạo, cũng chỉ ở hành lang.
Người mở năm ngón tay liền chạy ra ngoài, còn bị mắc mưa nữa, cậu có phải muốn chết rồi không?
A Tá nâng cái túi nhựa màu đỏ lên, cười: "Không phải cô bảo tôi mua Red Bull và sô cô la sao?"
Cô y tá tức giận đến mức đưa cho cậu một chiếc áo y tế sạch sẽ: "Ý tôi là muốn người nhà của cậu đi!"
A Tá đau thấu xương, khó khăn giơ tay muốn thay quần áo, cười với cô: "Tôi đến một mình, người nhà đều ở nước ngoài nên không về được."
Cô y tá ngỡ ngàng nhìn cậu nói: "Cậu hiện không có ai ở bên cạnh!"
Bụng đau dữ dội, đau đến câm nín.
Cậu không biết khi nào thì được quay lại giường mà không khám nội, cậu sợ phải khám nội, cậu đã mở mười ngón tay ra rồi, cô y tá dìu cậu bước sang một giường sinh khác, cậu đã không thể phàn nàn gì được nữa.
Tại sao cậu phải sinh con, đi giữa đường đau lắm, biết không?
Bác sĩ nói vị trí thai nhi của cậu không đúng, có thể lúc nãy đang đi, bé con đã ở bên trong lặng lẽ di chuyển đổi vị trí, thấy bác sĩ quan sát tận mắt siêu âm B, mở quần áo cho cậu băn khoăn không biết nên bắt đầu từ đâu, nói: "Mấy cái sườn gầy này rất rõ ràng, không có chút mỡ nào cả, nên không dễ bắt đầu."
Cậu nhìn xuống quả thật như lời bác sĩ nói, cậu mơ hồ lo lắng liệu bác sĩ có làm gãy xương sườn khi anh đang cố hết sức hay không.
Bác sĩ bóp tay lên bụng cậu khi cậu không để ý, cậu hít một hơi sâu và chịu đựng cú đánh bất ngờ, cậu cảm thấy không phải bé con đạp mà bác sĩ véo làm bụng cậu đau nhức, cậu không khỏi giơ tay lên phun ra chất lỏng màu vàng và đỏ qua bên hông mình một cách dữ dội.
Y tá lau sạch chất bẩn cho cậu, bác sĩ có lẽ muốn thả lỏng tâm trạng cậu, nhưng EQ của hắn ta thật sự không cao, nên lời nói biến thành: "cậu đúng là người lần đầu tôi đỡ đẻ mà tôi thấy mặt trên bẩn hơn mặt dưới."
Bác sĩ nói cẩn thận, nghe không giống một lời an ủi đâu.
Bác sĩ không làm gián đoạn động tác nữa, xoay chuyển vị trí chính xác, đứa trẻ giống như một nhóm vật thể kỳ lạ, bằng những cử chỉ của mình, người cha tội nghiệp trợn mắt đau đớn, run như cầy sấy, nghi ngờ rằng mình đã chết.
Lên đỉnh cao thiên đường của người chết.
Bác sĩ yêu cầu cậu dùng lực, cậu sẽ dùng lực, bảo cậu co lại, cậu sẽ co lại, bảo cậu thở, cậu sẽ thở, cậu rất nghe lời, nhưng bác sĩ không có sức để phàn nàn, và tất cả các