Bốn giờ sáng hôm sau, phồn hoa thành thị dựa vào sự tĩnh lặng của ban đêm để tiếp tục sinh tồn, mọi gia đình đều đã chìm sâu trong giấc ngủ, nhưng phòng họp trên tầng 32 của thành phố Phượng Nam lại sáng đèn.
Cuộc họp kéo dài vừa kết thúc tại nơi này.
Đỗ Triết trở lại văn phòng xoa xoa vùng trán để thư giãn dây thần kinh căng thẳng, việc chuẩn bị cho cuộc họp trước đó cùng với mới vừa rồi tập trung hết mức, anh đã không nhắm mắt suốt hai mươi sáu tiếng đồng hồ.
Cuộc họp không đợi được nữa đành tạm về nhà nghỉ ngơi.
Anh là người duy nhất còn lại trong toàn bộ tòa cao ốc này.
Một người như anh vẫn sẵn sàng thu xếp công việc ngày hôm sau ôn thoả và gửi email đều đặn cho từng người phụ trách
Sau khi thu xếp xong mọi công việc, anh thư thái dựa lưng vào lưng ghế, đan hai tay vào nhau, vô định tập trung vào ngọn đèn sợi đốt phía trên, càng mệt mỏi anh lại càng có tinh thần, nhắm mắt lại một chút, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, xuất hiện một mớ thạch cao lộn xộn trên lưng A Tá, còn có xương sống nổi lên rõ ràng.
Ánh mắt lướt nhanh dưới ánh đèn mờ ảo, Hình ảnh xuất hiện trước mắt cùng đồng dạng
Anh phất tay, dùng năm ngón tay che đi phần ánh sáng ngọn đèn sợi đốt, chớp mắt xua đuổi ảo ảnh vô dụng đó.
Người trước gương rửa mặt hốc hác, thờ ơ, hất nước lạnh dội vào mặt, hốc mắt đỏ ngầu, sau khi quét sạch mớ cảm xúc hỗn độn, anh theo thói quen cầm điện thoại lên xem nhẹ mấy tấm ảnh chụp, nhưng trình bảo vệ màn hình không hiển thị ngay lập tức.
Anh lấy khăn giấy lau đi những giọt nước trên mặt, mới nhớ rằng vì cuộc họp hôm nay, điện thoại đã tắt máy cả một ngày.
Sau khi nhấn nút nguồn, điện thoại rung liên tục, chỉ trong vòng một phút điện thoại đã nhận được từ hai đến ba trăm tin nhắn.
Về cơ bản, tất cả các số điện thoại của Nhu Nhu đều được hiển thị.
Anh hoảng sợ không hiểu lý do gì, chưa kịp suy nghĩ, bấm vào số điện thoại của A Tá, tất cả những gì anh nghe thấy là lời nhắc tắt máy, sự sốt ruột sau một thời gian dài mệt mỏi của anh đã lên đến đỉnh điểm.
Bây giờ điện thoại di động đã thay mấy đời, di động mới gửi mấy ngày trước không chịu dùng, thay vào đó lại dùng cái Lanya thối nát đó.
Anh sợ Nhu Nhu sẽ xảy ra chuyện gì, bất kể là thời gian mới rạng sáng, gọi trực tiếp vào số điện thoại của Nhu Nhu, nó liền được kết nối ngay lập tức.
Anh gấp gáp hỏi: "Nhu Nhu? Vẫn chưa ngủ sao?"
Lan Phi đang an ủi Nhu Nhu ngủ thiếp đi, cầm điện thoại vang lên, nhẹ giọng hỏi: "Là baba của Nhu Nhu sao?"
"Đúng, cô là...? Chuyện gì đã xảy ra với con bé?"
Giọng điệu hối hả, hỏi liên tiếp mấy câu khiến anh đang rất lo lắng.
Lan Phi đi ra khỏi phòng ngủ, bật đèn, hỏi xong liền đáp: "Tôi là Lan Phi hàng xóm của anh Đồ.
Đừng lo lắng, tôi không phải người xấu.
Hiện tại Nhu Nhu đang ngủ ở nhà tôi."
Một cơn gió lớn vang lên ở đằng kia, cắt ngang lời nói của cô: "Đồ Tá Chá đang ở đâu? Còn những người khác? Tại sao Nhu Nhu lại ở nhà cô?"
Lan Phi ôm cánh tay nhìn ngọn đèn đường phía xa, dùng đầu ngón tay mở dải giấy sắp vò nát, nhẹ giọng thì thào: "Chuyện này tôi đang muốn nói tới.
Anh Đồ nhập viện, đã được cấp cứu rồi, làm thế nào cũng không liên lạc được với anh, cũng vô pháp liên hệ với người thân.
Bệnh viện không để người không phải người thân bệnh nhân ở cùng ban đêm.
Tôi cũng không thể để Nhu Nhu ở đó một mình, vì vậy tôi đưa con bé về trước.
Con bé vừa ngủ quên ở nhà tôi ".
Yên lặng đến mức như mất đi hô hấp, hồi lâu cũng không có đáp lại, Lan Phi ngập ngừng hỏi: "Đỗ tiên sinh?"
Thật lâu sau mới nói cái gì đó, dò hỏi: "Hắn nằm viện?"
Giọng bên kia điện thoại khàn khàn, thậm chí còn mang theo vài phần nghi hoặc, Lan Phi nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, trước khi đến bệnh viện vẫn luôn nôn ra máu, nhưng nguyên nhân cụ thể, phải đợi đến hôm nay mới biết được.
Nếu anh thuận tiện, sáng mai anh hãy tới đây một chuyến, tôi sẽ đưa Nhu Nhu cùng đến bệnh viện.
"
“Tôi hiện tại đang quay trở về." Lan Phi nghe thấy tiếng mở định hướng trong xe từ bên kia, tức giận không thể nói gì được, lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi xách ra, để bên miệng, chỉ nghe anh ta tiếp tục nói.
nói.
"Tôi rất xin lỗi, cuộc họp hôm nay yêu cầu mọi người phải tắt điện thoại.
Tôi là người dẫn đầu phải làm gương tốt.
Tôi còn khoảng ba giờ để đến nơi.
Cảm ơn cô rất nhiều vì tất cả mọi thứ.
Phiền cô hãy chăm sóc trấn an Nhu Nhu.
Cô có thể gọi lại cho tôi khi con bé thức dậy"
“Đỗ tiên sinh"
Cô hỏi, dùng một tay bật lửa đốt lửa trong đêm, khói thuốc bay đầy đầu ngón tay, “Anh có biết anh Đồ...!thói quen uống thuốc thường ngày của anh ấy không?”.
Hỏi lại đằng kia: "Cái gì?"
"Không, không có gì.
Hẹn gặp lại ở bệnh viện sau."
Lan Phi cúp điện thoại, một tay đẩy cửa sổ ra để thổi bay mùi khói trong phòng.
Vỗ nhẹ Nhu Nhu, con bé đã chờ cuộc gọi này gần một ngày.
Cuộc giải cứu A Tá không thuận lợi, cô không thể quên rằng bác sĩ đã chất vấn cô rằng A Tá có thói quen uống thuốc không đều và có dấu hiệu dùng thuốc quá liều không.
Mà cô chỉ là hàng xóm của cậu, ngoài việc chỉ thấy trong người cậu đa phần là đường glu ra, đối mặt với một mớ bồng bông không biết gì của mình, cô nghĩ chắc Đỗ Triết sẽ biết.
(Ổng mà biết cái thứ gì về A Tá là tui làm con cô ????)
Tất cả không ai biết, ngay cả Đỗ Triết cũng không.
Lan Phi và A Tá nói chuyện không quen nhưng trong vài lần nói chuyện cậu luôn vô tình nhắc đến Đỗ Triết, khi A Tá nói về anh ta, cậu luôn hào hứng, từng lời từng chữ đều thể hiện sự hoàn mỹ của anh ta ở trong một mối quan hệ tốt.
Mà cuộc điện thoại này cho thấy phản ứng của Đỗ Triết rõ ràng không tích cực bằng A Tá, đối với cậu nhiều hơn một câu thăm hỏi cũng không có, nghe như người xa lạ chỉ vì Nhu Nhu mà có chút dính líu với nhau
Cô nhìn đống tro tàn biến mất trong gạt tàn lắc đầu bất lực cười lạnh.
Bất quá ngay cả bằng hữu cũng không bằng.
Đỗ Triết nhất thời không thu xếp được tài xế, mệt mỏi chạy điên cuồng, chân ga gần như tê dại, mặc dù vậy, lúc đến bệnh viện trời cũng đã sáng, khu nằm viện vắng lặng không có ai trực, anh chửi nhỏ một tiếng, nới lỏng cà vạt, đi qua đi lại không ngừng, thức khuya đôi mắt khô khốc đau nhức, từng phòng một mà nhìn vào.
Ở trong tiểu khu cuối hành lang, Đỗ Triết dừng lại nhìn qua kính, bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng chắn tầm nhìn, từ phía sau nhìn cử chỉ khoa trương của hắn, thanh âm không lớn không nhỏ mà mắng: "Ngươi biết rằng thuốc không được dùng quá liều hay không! Có biết rằng nó sẽ giết chết ngươi không!"
Giọng nói câm lặng mang theo sự phản kháng yếu ớt: "Bác sĩ, tôi thật sự không có ý muốn tự sát.
Tôi chỉ vì dạ dày quá đay không thể nhìn rõ, trước khi uống cho thêm vài viên nữa."
Đỗ Triết nhìn thấy bác sĩ lấy ra một xấp giấy tờ phần căm phẫn nói: "Kết quả xét nghiệm cho thấy ngươi đã thường xuyên uống quá liều thuốc.
Nếu đến muộn hơn, ngươi sẽ chết.
Mà ngươi còn đang tranh cãi về việc xuất viện trong tình trạng này.
Lỡ chết trên đường? Có ai chịu trách nhiệm không? Còn gia đình thì sao, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.
"
Đỗ Triết dừng lại việc đẩy cửa, cau mày liếc mắt nhìn vào trong, tiếp tục nghe bọn họ đối thoại.
Người nhà đâu, người nhà duy nhất cũng bị cậu doạ cho suýt ngất đi, A Tá thì thào: "Con gái tôi chỉ mới năm tuổi..."
Bác sĩ tăng âm lượng: "Không có ai ngoài con gái của ngươi sao? Trong nhà một người khác cũng không có?"
A Tá cố gắng hết sức nâng cao tinh thần, cười nói: "Ưm, không có, đầu của tôi thật sự rất thanh tĩnh! Nghe này, thanh âm của tôi cũng rất lớn, thực sự là không có việc gì!" Cậu nói thêm, "Nếu ông không cho tôi xuất viện.
Tôi sẽ có tiền trả viện phí khi xuất viện đâu."
Bác sĩ ném sấp giấy trên tay đi, vẻ mặt hài hòa đi một chút: "Ngươi đừng lo lắng về điều đó.
Bệnh viện chúng tôi có hợp tác với các tổ chức từ thiện tôi sẽ liên hệ với các tổ chức từ thiện xã hội để quyên góp cho ngươi".
A Tá không khỏi ngưỡng mộ thế giới này đẹp đẽ biết bao, hiện tại còn có thể hoạt động về lĩnh vực này.
Nhưng cậu tự có tay có chân, vẫn thật xấu hổ khi nhờ người khác cứu trợ.
Cậu trả lời.
"...!Điều đó không cần thiết, hãy để lại cơ hội cho những người cần nhu cầu này."
"Bệnh viện sẽ đưa ra phán đoán sau khi đánh giá." Bác sĩ kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ghi biên bản hội chẩn: "Triệu chứng nôn ra máu kéo dài bao lâu rồi?
A Tá ho nhẹ, cuộn tròn lại, mở ra bàn tay yếu ớt: "Không tính là nôn ra máu...!Nhưng thỉnh thoảng khi đau quá máu sẽ theo cổ họng mà chảy ra ngoài.
Thường số lượng ít, tôi chỉ lau nhẹ bằng khăn giấy.
Kỳ lạ là, tôi lần này không cảm thấy đau.
"
"..."
Bác sĩ tức giận đến mức bàn tay đang viết mà run rẩy, "Thuốc ngươi uống có tác dụng giảm đau, đương nhiên là không cảm thấy nữa.
Sau này cậu đừng uống thuốc bừa bãi nữa.
Phiền phức cho ta cứu ngươi.
"
“Ân, vậy lần sau tôi sẽ uống ít hơn".
Nó có thể tiết kiệm tiền.
(Thua ẻm lun???? thường thì uống cả chục viên, uống ít hơn chắc còn 5 viên quá????)
Đỗ Triết từ từ vô tình ghé sát đến bên trong, sau khi bác sĩ ngồi xuống, tầm mắt của anh không bị cản trở, chỉ sau đó anh thoáng nhìn thấy cậu, người đang khuất dưới lớp chăn bông, thân hình gầy gò đơn bạc cứng đờ.
Khi trả lời câu hỏi của bác sĩ, cậu đã nhiều lần muốn chống tay ngồi dậy, nhưng nghĩ đến thân thể, đành từ bỏ
Trên khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Để chứng minh mình có thể xuất viện, cậu buộc phải mở to đôi mắt mệt mỏi, khi trả lời câu hỏi, môi nhợt nhạt bong tróc khẽ nhấp nháy.
Nếu không nghe kỹ, anh có thể không nghe những gì cậu nói.
Trong ấn tượng của anh, cậu rõ ràng không liên quan đến hai từ yếu đuối, đối với nước da tái nhợt này, đối với giọng nói muỗi kêu này, anh không biết đây có phải là Đồ Tá Chá đã thay đổi chiêu trò gây sự chú ý hay không, nhưng A Tá không thể nắm bắt được thời điểm xuất hiện của anh, không cần thiết phải diễn xuất.
"Ba ba...!"
Nhu Nhu từ xa nhìn thấy anh, con bé như nhìn thấy cứu tinh, nóng lòng muốn hét lớn, Đỗ Triết lo lắng cho vết thương trên tay Nhu Nhu liền nhanh chóng quay người lại đi vài bước ôm lấy con bé, nhưng A Tá lại ở phòng nghe giọng Nhu Nhu gọi Đỗ Triết.
Tưởng rằng đã xong chuyện, Đỗ Triết đã muốn cảm thấy được cậu không thể chăm sóc được Nhu Nhu.
Cậu không biết sức từ đâu mà thẳng tay rút kim nhảy ra khỏi giường, máu phun dọc từ mu bàn tay, khi chạm đất mới nhận ra chân mình như bông mềm, liền khụy trên mặt đất.
Đau quá.
Nhưng trong vòng một giây, cậu lại