A Tá ba giờ sáng thức dậy, lau mồ hôi cho Nhu Nhu thuận tiện còn than phiền chính mình đã già đi rồi, như thế nào bất tri bất giác mà ngủ quên đi, cái triệu chứng buồn ngủ khi mang thai này càng kéo dài thì công việc của cậu sẽ khó mà giữ được nữa.
Nghĩ đến đây, nhẹ nhàng hôn lên trán Nhu Nhu, đem quần áo đặt ở trên mặt đất, ngồi dưới đất bắt đầu đánh máy.
Phải đến sáu giờ sáng mới đem công việc ngày hôm qua bù lại.
Cậu vươn eo, sờ soạng mấy bảo bảo hôm nay thật ngoan, lại định ngủ mười phút trước khi Nhu Nhu chuẩn bị đi học.
Ngay khi nằm lên giường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Uông Hy cô nói rằng đã chia tay với Đỗ Triết, cậu sốc đến mức bật khỏi giường bất ngờ tỉnh dậy, ôm chặt trái tim bé bỏng của mình.
Dù đã giải thích nhiều lần nhưng Uông Hy vẫn không tin.
Nên làm thế nào cùng Đỗ Triết nói rõ ràng chuyện này đây?
Đau đầu quá, bất quá, có thể chờ các bảo bảo sinh ra liền mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng?
Ưmm, A Tá tỏ vẻ suy nghĩ của mình rất hợp lý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Nhu Nhu có đồng hồ sinh học cố định, khi ngủ dậy thì đánh răng rửa mặt, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì A Tá mang cặp sách chuẩn bị đưa con bé xuống lầu.
Mở cửa
Đỗ Triết?!
“Daddy, tối qua baba đã về rồi!” Nhu Nhu vui sướng nói.
"Baba tối qua ở ở chỗ này một đêm?! Sẽ bị cảm lạnh a!"
A Tá vội vàng quay lại lấy chăn bông trên giường, nhưng lại không biết Đỗ Triết khi nào tỉnh lại từ phía sau ôm lấy cậu, cái thân thể hơn nửa trọng lượng đè lên bả vai cậu, nhiệt độ bàn tay đặt lên bụng, từng chút từng chút mà lan đến tận cõi lòng.
"Làm ơn, để anh ôm một cái"
Mùi hương quen thuộc lưu lại, giọng nói lười biếng cùng hơi thở vừa tỉnh dậy phả vào tai, nổi lên một vòng nóng bỏng hồng nhạt, làm thói quen buổi sáng hưng phấn của tiểu Đồ ngẩng đầu.
Thật mất mặt! A Tá né tránh khuôn mặt, nhưng bị Đỗ Triết giữ chặt hơn.
“Cầu xin em."
A Tá sợ đến mức không dám nhúc nhích, Đỗ Triết bị làm sao vậy, thân thể mình cùng Uông Hy một chút đều không giống mà?! Chắc là dạng này đi?! Thấy người trước mắt thập phần quyến rũ, che mặt, trên mặt không ít phiếm hồng, đột nhiên ở dưới bụng cũng liền sôi trào.
"Xấu hổ xấu hổ a!” Nhu Nhu nhảy ra ngoài, lấy bàn tay vừa vặn che đi khuôn mặt, cố ý từ ngón tay lộ ra ánh mắt, giễu cợt baba cùng Daddy.
“Đỗ Triết, Nhu Nhu đang ở đây.” Tuy rằng A Tá thực tận hưởng giây phút chờ mộng tưởng này, nhưng hiện tại Đỗ Triết bị trói buộc vào Uông Hy, cậu thì thào nhắc nhở Đỗ Triết, đề phòng Nhu Nhu thật sự coi trọng tình cảm cả hai, sau này lại tách ra lại là một chuyện buồn khác.
Đỗ Triết không biết trong lòng cậu tính toán gì, bất đắc dĩ buông ra, A Tá mỉm cười, tránh đi đôi mắt thâm thúy trìu mến của anh
Đỗ Triết nhẹ giọng nói: "Anh đưa Nhu Nhu đi học, lát nữa trở lại cùng em đi kiểm tra "
“Này...!Được!” phải nghĩ cách như thế nào cùng Đỗ Triết hảo hảo giải thích rõ ràng.
Đỗ Triết liên tục gọi nhận điện sau khi trở về, Đỗ Triết ở trên giường bệnh xem xét xung quanh cùng với nói chuyện công ty, A Tá không tìm được thời điểm thích hợp, sợ bị nghi là làm lộ bí mật công ty, cậu nhét hai chiếc khăn giấy vào tai rồi đứng bên góc cửa sổ mà gõ chữ.
"Đến giờ kiểm tra rồi!” Y tá bước vào lớn tiếng nhắc nhở,
Giọng y tá rất to và vang dội, đến cả A Tá đang bịt khăn giấy vào tai cũng có thể nghe thấy, cậu lập tức làm động tác OK, lôi cây truyền dịch theo sau y tá đi đến cửa cùng Đỗ Triết chào.
Sau khi nhìn thấy tình huống, Đỗ Triết qua loa vài câu, cũng nhanh chóng chạy theo đỡ cậu, nghiêng mặt lại nghiêm túc nhìn cậu.
"Anh nói sẽ cùng em đi kiểm tra."
A Tá không tìm được lý do để từ chối.
huống hồ là trong lúc lơ đãng thâm tình làm cậu suýt nữa luân hãm vào.
Cậu quyết định lát nữa giải thích cho Đỗ Triết chuyện Uông Hy.
Ít nhất một lần trong đời nhất định phải có một lão công cùng đi kiểm tra phụ sản, cậu không muốn phá hoại biểu hiện tốt đẹp này, lại âm thầm nói thầm rằng chuyện này không hẳn là ích kỷ đi?
Bác sĩ Vương đang trao đổi với bác sĩ khoa sản, nhìn thấy cậu ở cửa, liền hướng cậu vẫy tay nói: "Lại đây, nằm chỗ này.
Hôm nay nếu tình trạng ổn, ngươi liền có thể xuất viện.!"
Wow! Cậu nhẹ nhàng vuốt bụng để một hồi người cha cùng bảo bảo có chút giao lưu, liền vỗ vỗ nói, các bảo bảo nghe thấy không, ngoan ngoãn mà biểu hiện!"
Nói thật, A Tá cực kỳ ghét việc phải pàm kiểm tra, lần nào cũng bỏ tiền ra cũng nghe tin dữ, đổi cho ai ai cũng đều không muốn.
Nghĩ đến lần khám sinh đầu tiên năm đó, nó không chỉ phát hiện ra mình có thai mà còn nói bị vỡ lá lách khiến cậu sợ hãi không dám đến bệnh viện lần nữa.
Sau đó, khi cứu đứa trẻ ở bể bơi, do dưới nước bị đá vào bụng, vì quá đau nên đi khám lần hai.
Lần này, bác sĩ bảo cậu bị thương rất nghiêm trọng, giãn tĩnh mạch chân cũng rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng chữa trị lá lách vỡ, này vấn đề so với lần đầu tiên càng thêm nhiều.
Cậu sợ đến mức lập tức bỏ chạy trối chết.
Cho nên, giờ phút này, cậu phi thường khẩn trương lo lắng.
Vén quần áo lên, làn da trên bụng không được mịn màng, đường cong nhô cao hơn lần trước, bác sĩ siêu âm B bôi lên bụng một lớp chất nhờn, trong khi Đỗ Triết thầm thở dài về sự kỳ diệu của cuộc sống, thật khó để không bị thu hút bởi một mảng màu đen tím trên bụng.
Bác sĩ siêu âm B cũng ngẩn người khi nhìn thấy điều này, hỏi: "Lúc trước nơi này chịu qua thương tích đi?"
A Tá nhút nhát rụt rè sợ sệt nhìn Đỗ Triết, sợ anh nghe thấy, còn tưởng rằng mấy năm gần đây câuj bị thương là vì đánh nhau.
"Lớp da bụng tụ máu bầm sẽ tăng màu theo thời kỳ mang thai.
Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Nhìn sẽ không được đẹp.
Chụp ảnh dựng phu khả năng sẽ bị hạn chế!"
Đỗ Triết đi ra ngoài nghe điện thoại.
A Tá vội vàng xua tay nói: "Tôi không chụp, sẽ không chụp."
Trẻ sơ sinh con không nuôi nổi nữa, ở đâu có tiền dư dả mà đi chụp ảnh đó, chụp ảnh xong còn không ai thèm xem.
Bác sĩ siêu âm B di chuyển con lăn, chỉ vào một mảnh da, nói: "Khu vực này đẩy không thông thuận, ứ đọng lại.
Ước tính đến cuối thai kỳ sẽ chuyển sang màu đen."
“Ưm ưm, không sao đâu.” Giấu nó bên trong thì không ai nhìn ra, khi đi tắm cũng không thèm nhìn.
"Nó có thể bị đau trong ba tháng hậu kỳ của thai."
“A, được, không thành vấn đề." Đau đớn, rùng mình một cái, có chút sợ hãi.
Đỗ Triết tình cờ quay lại, siết chặt lòng bàn tay của A Tá, hỏi: "Có cách nào giảm đau không?"
A Tá nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay của Đỗ Triết, cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua, từ tận đáy lòng bén lên ngọn lửa làm cho toàn thân rất thoải mái ấm áp dễ chịu, quay đầu lại lén cười thầm, hihi, thật cả người thoải mái a.
"Thời gian mang thai kiến nghị không được dùng thuốc.
Có thể thử xem cách dùng khăn ấm chườm lên lớp da.
Mà nếu quá nóng đứa trẻ sẽ không được an toàn."
Đỗ Triết ghi lại nó trong điện thoại của mình.
"Đứa trẻ gần mười sáu tuần, nhưng lại lớn hơn một vòng.
Nhìn xem, hai đứa bé đang nằm sấp.
Đây là đầu của nó.
Các người có thấy không?"
Nhìn như một quả bóng đen, làm sao cậu có thể hiểu được.
Còn Đỗ Triết thì vô cùng coi trọng, khóe miệng bất giác cong lên, Đỗ Triết vui vẻ, vậy cậu cũng liền vui theo.
"Đây là bụng của nó, đang nhúc nhích xung quanh.
Trước mắt sẽ không cảm thấy vào lúc này, nhưng cũng là bé có chút sẽ tương đối cùng người cha xuất hiện vài dấu hiệu tồn tại, hơn nữa hai chân đứa trẻ tương đối dài, cho nên rất có khả năng cảm nhận được thai động.
"
“Đây là xương cột sống, thấy không?” Bác sĩ siêu âm B cười dùng chuột chỉ vị trí trên màn hình, cười nói: "Hai bé đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì khác.
Chúng ta cùng nghe xem nhịp tim đập.
"
Hai nhịp tim lần lượt hết đợt này đến đợt khác, âm thanh khác hẳn lần trước, "bùm bùm" tựa như rơi xuống nước.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Triết nghe thấy nhịp tim của bảo bảo, cảm giác huyết mạch tương thông thật quá kì diệu, anh nắm chặt tay A Tá, hốc mắt lập tức ẩm ướt, đáy lòng từng tia mềm mại vây quanh, ngón tay cái của Đỗ Triết xoa xoa tay cậu, A Tá nói đã lâu không nhận được cảm xúc này, vừa vặn lực độ khiến cậu đặc biệt thoải mái.
"Hiện tại nước ối bao quanh các bé đã tăng lên nên sẽ có một chút âm thanh về lượng nước, nhưng không ảnh hưởng đến bé.
Các bé hiện đã ổn định và khỏe mạnh."
Bác sĩ Vương và Đỗ Triết đều nở nụ cười hài lòng, trong lòng cũng rất cảm động, thiên a, cuối cùng thì cũng nghe được một điều tốt rồi! Có phải có thể xuất viện rồi không? Thật vui vẻ a!
Bác sĩ Vương vừa bước ra khỏi phòng siêu âm B, liền nở một nụ cười, "Em bé rất tốt, phản ứng mang thai của ngươi quả nghiêm trọng, bị em bé hấp thụ hết chất dinh dưỡng.
Đợi lát nữa tôi sẽ khai cho ngươi một ít thuốc, không thể không uống.
Hơn nữa phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Theo lời y tá, ngươi mỗi ngày nửa đêm còn ngồi gõ máy tính.
Trở về mà ngủ, biết không? Ngươi hiện tại là ba người không thể tùy hứng.
"
"....." Cậu lén lút liếc nhìn Đỗ Triết, thật sự làm người không thể cao hứng quá sớm.
Đỗ Triết hiện giờ thập phần không mấy vui vẻ, nhất định là cho cậu cố ý.
Chính cậu không đánh máy thì tiền đâu ra có thể nuôi sống gia đình đây.
Nó rất khó a.
Đỗ Triết và bác sĩ Vương tiếp tục trao đổi về những điều cần chú ý, nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói kinh hỷ bất ngờ vang lên bên tai.
"Chờ đã, ta có thể trở về đi?" A Tá mất một lúc lâu mới phản ứng lại, vui mừng nói: "Ta sắp xuất viện sao?!"
"Ừ, khám bệnh định kỳ, đừng quên, biết không?"
A Tá cười cười không đáp, nhưng Đỗ Triết trả lời rất nhanh, nhẹ giọng nói: "Đã biết, ta