Đỗ Triết xem lời từ chối cầu hôn của A Tá là một bước nhạc đệm, anh ôm A Tá đang hoang mang nhẹ nhàng an ủi vài câu, A Tá tâm loạn như ma căn bản không có biện pháp tập trung được.
Đỗ Triết càng dùng sức ôm chặt, mồ hôi lạnh toát ra, dính ướt một mảng trên da thịt, giống như gặp được ánh nắng cháy gay gắt đang trừng phạt, hút đi hết cả nhiệt độ trên người.
Cậu càng ngày càng lạnh, làn da càng ngày càng căng, máu trên mu bàn tay như tụ lại một viên lớn mãnh liệt bùng nổ, từ trong lỗ hổng bị ánh sáng mặt trời xuyên vào càng nhiều, hai mắt đỏ bừng.
Cậu nhanh chóng cắn chặt đầu lưỡi dồn toàn lực nắm chặt tay, ký ức trong hộp đen trộm lẻn ra ngoài không khống chế được, cậu nắm lấy lòng bàn tay run rẩy, nhắm mắt nhưng vẫn cứ là một màu hồng đến chói mắt.
“Không phải sợ." Đỗ Triết cảm thấy cậu đang run rẩy, mồ hôi sau lưng thấm vào lòng bàn tay, liền vùi đầu vào A Tá vào bả vai mình mà vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy kia, “Có anh ở đây."
Ngay khi giọng nói của Đỗ Triết phát ra, giống như nước suối trong vắt tạt vào mặt, toàn bộ thế giới trôi qua trong giây, tụ máu bị nổ đã trở lại hình dạng ban đầu, lỗ thủng xuyên thấu trên mu bàn tay nhanh chóng lành lại, máu chảy ngược vào trong cơ thể một chút, huyết sắc trong ánh mắt nhanh chóng phai nhạt, ở trước mắt mà tiêu vong hết.
Cuối cùng cũng đi rồi.
A Tá dùng hết sức lực, dựa vào người Đỗ Triết thở dốc, mồ hôi chảy trên mi mắt, đôi mắt trũng sâu nhìn xung quanh, rèm cửa nặng nề rõ ràng đã cản ánh sáng chói mắt, nhưng ánh nắng gay gầy vẫn xuyên qua lớp chướng ngại mà thiêu đốt trái tim lo lắng của cậu.
Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt luôn rơi vào chiếc nhẫn trong hộp gấm.
Làm sao bây giờ, vẫn là ảo tưởng rất muốn mang nó một chút.
Nhưng đeo nó vào chính mình liền có tội danh.
.......!Tuy rằng các bảo bảo trong bụng sớm đã trở thành chứng cứ tốt nhất chứng minh cậu phạm tội.
Hơn nữa, hiện tại lương tâm cậu đang cắn rứt, cậu biết Uông Hy đã chia tay với Đỗ Triết vì chuyện này, nhưng cậu không có tư cách để thuyết phục Đỗ Triết quay lại.
Cậu không biết Uông Hy có cùng Đỗ Triết nói qua đã đi gặp mặt cậu, nếu chưa nói qua chuyện này, mà cậu ở thời điểm này nói ra, căn cứ theo cốt truyện cẩu huyết nàu mà phát triển, này không phải liền biến thành cậu ở giữa làm khó dễ, đã hại Uông Hy tái hợp lại càng đẩy ra xa sao?
Điều quan trọng nhất là cậu không có quyền quản lý đời tư của Đỗ Triết.
Chính là nếu bất cứ chuyện gì cũng đều không làm, có thể hay không có vẻ ích kỷ.
Cậu rụt rụt đầu, ích kỷ thì liền ích lỷ đi, thời khắc mấu chốt, không nghĩ được thì làm bằng hữu cũng không được.
Đau đầu quá, tại sao ông trời luôn mang đến những vấn đề khó cho cậu a.
Tài xế đưa Nhu Nhu đi học về, Nhu Nhu về nhà thấy hoa hồng rơi khắp sàn, vui vẻ mà hét lên, kéo A Tá chạy đến chỗ trung tâm cánh hoa hồng hình trái tim, hai tay gom cánh hoa hồng tung lên, con bé bên trong hình trái tim xoay vòng vòng, nói chính mình là tiểu công chúa trong lâu đài.
Nhưng không còn là tiểu công chúa của cậu.
Lâu rồi mới thấy được tâm cang bảo bốil của mình cười hạnh phúc như vậy, trái tim A Tá như tan chảy, cậu cam tâm tình nguyện đảm đương làm người rải hoa.
Đỗ Triết nghe thấy tiếng cười của hai người từ trong bếp đi ra, tìm đúng góc độ, tiểu công chúa dễ thương nhảy múa dưới những cánh hoa, A Tá trong màn ảnh hiếm khi nở một nụ cười tươi thật thoải mái.
Nhu Nhu vừa từ dưới đất nhặt lên cánh hoa, tung lên trên đầu A Tá, A Tá phủi phủi cánh hoa trên đỉnh đầu, nhéo nhéo hai má Nhu Nhu oán trách, Nhu Nhu che miệng ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Nhu Nhu, con đợi lát nữa ta sẽ đem con đánh gục..." A Tá dở khóc dở cười mà nhắc nhở.
Quả nhiên trong một giây tiếp theo, Nhu Nhu choáng váng ngã vào trong vòng tay của A Tá, cười lớn đến mức không nhìn rõ mặt mày, chỉ nhớ rõ mà chặt chẽ ôm lấy Daddy, hôn lên cái bụng hơi phập phồng của cậu.
Tách, tách tách,....!
Này vài tiếng màn trập âm thanh, A Tá giật mình vô thức liếc nhìn tìm nguồn âm thanh đó.
Đỗ Triết đang chụp Nhu Nhu a.
A Tá đỡ lấy thắt lưng đau nhức, cuống quýt mà dùng đầu gối dịch về sau, rời khỏi một bước thật nhanh, xác nhận không còn ở trong tầm màn ảnh, vẫn thói quen như cũ mà cố tình né ẩn thân mình, hận chính mình không biến thành một đám mây khí vô hình.
Như vậy Đỗ Triết sẽ đỡ mất công cắt ảnh cậu đi, anh đã rất bận trong công việc, bạn bè sao, làm như vậy có thể xem như là giúp đỡ anh một chút a.
Này hết thảy hành động của cậu không tránh khỏi tầm mắt của Đỗ Triết.
A Tá ngày xưa luôn tìm cơ hội liền muốn chụp ảnh chung, còn bây giờ nghe âm thanh chụp ảnh thì liền giống như chim sợ cành cong, vội vàng mà cúi thấp đầu, đốt sống nhô ra ở đoạn áo phông đặc biệt rõ ràng.
Mạch gân xanh trên mu bàn tay dùng sức mà hiện ra.
A Tá lơ đãng mà liếc mắt, bắt gặp đến Đỗ Triết ánh mắt hiện ra vẻ mất mát.
Mới vừa rồi từ chối lời cầu hôn của Đỗ Triết, cái này chọc đến anh không vui sao? Thật là chuyện này không xong chuyện khác lại đến, cậu không tự chủ được mà khẩn trương lên, ngực như bị cây kim châm vào đau đớn, mất đi dưỡng khí giảm sốc, một hơi thở liền đau đến đổ đầy mồ hôi.
Thừa lúc Nhu Nhu đang chơi một mình, cậu nghĩ ngợi lung tung, lấy hết can đảm tiến đến phòng bếp, đối với Đỗ Triết đang bận rộn nhỏ giọng xin lỗi.
"Xin lỗi, em không biết anh đang chụp ảnh.
Anh đừng để ý, em lần sau sẽ chú ý.
"
"Này.....!lần sau anh nói trước một tiếng, em tránh xa một chút." A Tá ngực đau đến nỗi hít thở không thông, gian nan mà nói ra từng chữ.
Cậu cắn môi cắn lưỡi thông thuận mà nói hoàn chỉnh một câu: “Em ra ban công đứng, có muốn làm gì liền kêu em a."
Cậu đang sợ, nên muốn trốn đi, hoảng sợ chạy về phía ban công, Đỗ Triết nghĩ như thế.
Ánh mắt anh đuổi theo A Tá từ sáng đến tối, rõ ràng A Tá muốn đỡ thắt lưng, chỉ trong vài giây lại thả xuống.
Lòng bàn tay chống trên ban công.
Khi cậu nhìn lên bầu trời, một đoạn cổ đã hiện ra mấy vết bầm ứ đọng năm xưa.
Bác sĩ nói qua, tất cả những vết thương cũ lớn nhỏ đều sẽ lan ra khi mang thai.
Anh không thể tưởng tượng được rằng A Tá trông gầy gò như thế, những vết sẹo trong đoạn video đó toàn bộ rải trên khắp cơ thể cậu sẽ như thế nào.
Đỗ Triết thở dài, trấn tĩnh lại tinh thần, vẫy tay gọi Nhu Nhu đưa cho cậu một ly nước ấm.
Nhu Nhu vui vẻ nhảy nhót mà đi qua
Đỗ Triết chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, tự an ủi mình, chuyện này không thể sốt sắn được.
Trước khi đi ngủ, Đỗ Triết dẫn Nhu Nhu đi tắm xong lại đọc sách cho con bé, Nhu Nhu nắm chặt chăn bông, cẩn thận hỏi: "Baba, baba, người có còn không muốn con cùng daddy nữa không?"
Đây là vấn đề thường hỏi của Nhu Nhu gần đây, Đỗ Triết sờ sờ đầu nhỏ của Nhu Nhu, trịnh trọng hứa một lần nữa: "Sẽ không"
"Baba, người có thể đừng đột nhiên biến mất không? Chính là biến một chút, giống như thần tiên sẽ không thấy nữa." Nhu Nhu đưa đưa tay ra, ý bảo hai tay trống trơn.
"Đương nhiên sẽ không.” Đỗ Triết nhẹ nhàng hôn lên trán con bé, "Rourou nên ngủ đi.
"Ưm!!!” Nhu Nhu không biết đang nghĩ tới cái gì, ghé lại bên tai Đỗ Triết, thì thầm muốn nói nhỏ, lại nhịn không được nghẹn ngào lên
"Baba, Daddy ở trong bệnh viện mỗi ngày đều nằm mơ, còn bò dậy chạy mất, lại bị y tá tìm trở về.
Baba, người về sau đừng để daddy chạy loạn a.
Lỡ đi rồi mà tìm không được, Nhu Nhu phải làm sao đây? "
Đỗ Triết trước mắt hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh.
Hình ảnh A Tá dang rộng tay đứng trên sân thượng giống như những chiếc lá khô rách nát rơi rụng trong gió thu, khi gió thổi sẽ rơi xuống trên mặt đất, trên mặt đất A Tá đã bị mọi người dùng gậy tấn công dã man, khoé miệng tổn thương nhưng vẫn nở nụ cười.
Trong nháy mắt lại biến thành thân thể bạc trên giường bệnh cô đơn thêm một thẻ mộ.
Vài giây thời gian như trôi qua nửa đời người, nụ cười cậu trên thẻ một làm anh chấn động toàn thân.
Anh đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt Nhu Nhu, một lần nữa khẳng định mà nói lại
"Tiểu ngốc, ba hứa rằng sẽ không bao giờ để Daddy đi lạc."
***
Lúc này, A Tá trong phòng khách tháo hết bóng bay "MARRY ME" trên bức tường, làm xẹp từng quả một, mỗi một cái phóng khí liền làm trái tim cậu thêm đau lòng, thẳng để khi tất cả đều xẹp xuống xếp chồng lên nhau
Đột nhiên tôi có chút tò mò, có phải lúc anh cầu hôn Uông Hy cũng giống như vậy không?
Không, không, không, hẳn là sẽ càng đẹp hơn một chút.
Con gái thường thích sự lãng mạn, Đỗ Triết nên chọn một nhà hàng có không gian lãng mạn, Uông Hy mặc váy ngắn màu trắng còn Đỗ Triết sẽ mặc tây trang, đàn violon ở bên cạnh diễn tấu một khúc nhạc du dương.
Cả hai vui vẻ nói chuyện cùng thưởng thức đồ ăn mỹ vị với nhau.
Đến lúc đó Đỗ Triết tặng cô một bó hoa hồng đỏ, sau đó lại làm trò ảo thuật từ hoa hồng biến thành nhẫn, những người được sắp xếp xung quanh lần lượt vỗ tay tán thưởng cùng hô hào kêu lên gã cho hắn, gã cho hắn.
Cao giọng mà hét lên, hận không thể làm cho toàn thế giới cùng biết.
Dù sao khẳng định sẽ không ở nhà.
Tưởng tượng đến các màn cầu hôn, nhấn xuống công tắc đèn của "MARRY ME" đèn theo giá cũng tắt theo.
A Tá chăm chỉ mà dọn dẹp, thậm chí còn cho tất cả những cánh hoa hồng gom vào túi rác, còn lại những tấm thiệp cậu trộm cắt xuống đem bỏ vào một cái túi khác, đương nhiên những sợi dây cột bong bóng cũng chịu chung số phận.
Tràn đầy hai túi rác lớn, A Tá một bên thu dọn một bên than thật đáng tiếc, cảnh cầu hôn đẹp như vậy, nếu là thật thì tốt rồi
Lúc Đỗ Triết đóng cửa đi ra, phòng khách đã được thu dọn đến sạch sẽ, không để lại một cánh hoa nào.
(Tội ghia, công làm cả một buổi mà bị dọn không chừa cái gì ????)
Chưa kịp định thần lại, A Tá đã xách hai cái túi lớn đi ra khỏi cửa, sợ bị anh phát hiện, vội vàng nói một cậu đi vứt rác, Đỗ Triết cũng muốn đi theo, nhưng người đã ngủ say Nhu Nhu dường như bị ác mộng làm tỉnh, khóc rống lên chạy từ phòng ra ngoài.
A Tá nhân cơ hội nói: "Một mình em làm được! Không nặng lắm!"
Anh thật sự muốn nhanh tay giành lại bọc rác.
"A Tá, em chờ anh cùng đi."
A Tá sợ anh hiểu lầm mình lấy trộm đồ, liền nâng túi rác trong suốt lên, thành khẩn nói: "Thật sự toàn bộ đều là rác! Vứt ở dưới lầu, nhanh lắm a!"
"Vậy em từ từ đi, mang theo điện thoại." Chỉ xuống dưới lầu vứt rác, hẳn là sẽ không có nguy hiểm, Đỗ Triết suy nghĩ một chút, dặn dò vài câu rồi quay trở lại phòng.
A Tá đáp ứng, vội vàng đóng cửa lại, giống như tên trộm, vừa đi vừa nhìn lại, xác nhận Đỗ Triết không có đi theo, liền chạy nhanh trở về nhà, ngồi ở trên số pha thở hồng hộc nghỉ ngơi một hồi.
Tươi cười mà lấy ra hai bọc rác mà mình mới vừa thu thập được.
A Tá hai mắt sáng lên, đều là đồ tốt.
Đặt vào lòng mà nâng niu sẽ không buông.
Lấy hộp sắt trong phòng ra, bỏ bóng bay đã xì hơi và mấy tấm thiệp nhỏ vào, không gian của hộp sắt lập tức được lấp đầy, A Tá trong lòng tràn ngập vui mừng, vừa vuốt đầu vừa cười ngu ngốc.
Này thật sự là hôm nay quá hạnh phúc, lập tức liền lấp đầy cái hộp sắt.
Cầu hôn là giả, ít nhất đồ vật đều là thật.
A Tá suy nghĩ một lúc rồi lấy bút bi viết nó vào cuốn nhật ký của mình.
––Đỗ Triết đã cầu hôn tôi! (# ^.
^ #) Tuy là vì các bảo bảo, nhưng tôi vẫn rất vui.
Các bảo bảo thật là có địa vị a ^ _ ^ còn được đeo nhẫn nữa, đính kèm theo rất nhiều hình ảnh (* ^ ▽ ^ *)
A Tá thuận tay liền ở dưới nét chữ vẽ thêm bức tranh.
Năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở ra, ngón áp út được bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy đeo lên một chiếc nhẫn, thêm một vài ngôi sao nhỏ được vẽ bên cạnh chiếc nhẫn, thể hiện rằng nó đang tỏa sáng với ánh sáng chói lọi nhất trên thế gian.
Cậu không kìm được mà cắn đầu bút, mắt đảo một vòng, sướng như sắp được lên thiên đường, những từ đã học trong cả cuộc đời không thể nào diễn tả hết được.
Nếu không phải vì thiếu thời gian, cậu vẫn muốn ngồi lại mà thưởng thức chút nữa.
Cậu không bật đèn, ngồi xổm trên mặt đất ngoài ban, đem túi đựng hoa hồng ra, vì sợ làm gãy cánh hoa, giống như xử lý đồ sứ mỏng manh, một mảnh một mảnh một ngồi đếm, một, hai, ba, bốn cánh hoa...!
Lẩm bẩm lầm bầm mà đem hết số cánh hoa hồng mà đếm (ủa rồi mới than thiếu thời gian mà giờ rảnh ngồi đếm hoa hồng là như thế nào ????)
Đóng lại cửa ban công định đặt những cánh hồng ngoài ban công phơi thành hoa khô, sau khi đếm xong, không quên chỉ vào nó hùng hổ mà đe doạ nói: “Các ngươi ngoan ngoãn một chút, đừng có mong chạy theo gió.
Ta đếm rất rõ ràng, các ngươi một mảnh cũng đều không thể thiếu!"
Tất nhiên hoa hồng do Đỗ Triết tặng phải được bảo quản tốt! Hihi
Còn lại cái đèn chữ tiếng anh dọn xong đặt trên mặt đất, cậu ngồi dưới đất ôm tay mà ngắm nghía năm giây, lâu lâu lại vuốt ve các bảo bảo đang động trong bụng, theo chuyển động bảo bảo mà hỏi ý kiến
"Này, các con cũng cảm thấy ánh đèn này rất đẹp đi!"
Các bảo bảo đột nhiên dữ dội mà đá.
A Tá đỡ trán đau đến ứa mồ hôi, vui vẻ mà cùng bảo bảo nói chuyện.
Các con khẳng định là ngôi sao may mắn của Daddy a, cảm ơn các bảo bảo đã mang may mắn đến cho Daddy.
Nếu không có các con, baba sẽ không có đối với Daddy cầu hôn, càng sẽ không có nhiều đồ vật như hôm nay!
Suỵt, nói nhỏ cho các con biết, đây tất cả là của người khác, Daddy trước trộm chiếm lấy làm của riêng, hì hì.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn quanh như kẻ trộm, xác định là đang ở trong chính nhà mình, không bật đèn sẽ không ai phát hiện, luống cuống tay chân mà đem cây đèn dấu phía dưới giường, trả hộp sắt lại vị trí cũ, vỗ tay cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi.
"Tá Tá."
Đây là cái xưng hô mà Lan Phi đối với cậu gọi, A Tá tỏ vẻ cảm thấy tên này chứa mười phần điều xấu, hễ nghe đến là nổi da gà, lúc này cũng không tránh khỏi run lên hai lần, hai tay đang khóa cửa mà không còn nơi nào để đặt, bất lực giơ tay lên đầu hàng.
"Lan tỷ, chị buông tha cho tôi đi!"
Lan Phi thích nhìn vẻ mặt không nói nên lời này của cậu, đặc biệt đáng yêu, vẫy tay kêu cậu tiến vào, cười nói: "Vào đi, mời cậu uống sữa"
Sau khi mang thai A Tá đặc biệt thèm muốn uống sữa, khi Lan Phi nói đến từ sữa, mùi vị sữa lập tức xuất hiện trên đầu lưỡi.
Mấy ngày trước đây nằm viện, Lan Phi ngày nào cũng đưa đồ ăn tới, từ chối nhiều lần không được, con gái khóc lớn nháo muốn Lan Phi đến chơi với mình, sau khi xuất viện thì xác thực muốn cùng cô nói lời cảm tạ, chính là hiện giờ trên tay quà gì cũng không có.
Cậu đang buồn rầu, Lan Phi ôm tay trêu chọc cậu, "Cậu dám mang quà đến, cửa cũng đừng hòng vào."
"?"
A Tá bị dấu chấm hỏi đâm thủng đầu, trời ạ, làm sao cô biết được cậu đang nghĩ gì a!
Lan Phi nói xong cũng không đóng cửa lại, quay người trở lại phòng, A Tá ngoan ngoãn đi vào.
......!Cậu sẽ không thừa nhận là mình bị hấp dẫn bởi ly nằm trên bàn cà phê kia đâu.
Lan Phi từ trong tủ lạnh rót cho mình một lỵ, uống một ngụm, nói: "Ngồi đi, đứng làm gì, không phải nói ghế sô pha nhà ta ngồi thoải mái sao?
A tá eo đã sớm phát đau, xác thật là đứng lâu chịu không nổi nữa, không khách khí mà đỡ eo ngồi xuống, cả người chìm vào sung sướng, vỗ vỗ ghế sô pha thoải mái, vui vẻ nói: “Vẫn là như vậy rất thoải mái a.
"
Thật rất muốn ngay chỗ này mà nằm xuống, nhưng lát nữa phải quay về để đuổi kịp bản thảo, thương tâm a.
Lan Phi ngồi ở sô pha bên cạnh, nhìn chăm chăm cái bụng ngày càng lớn của cậu, hỏi: "Đỗ Triết đã trở lại rồi đúng không?"
Hôm nay Lan Phi phải đổi tên thành thần bói toán mới được, như thế naog cái gì cũng đều biết! A Tá gật đầu nói: "Đã trở lại."
"Vậy khi trở lại...!anh ta có đối xử tốt với cậu không?"
A Tá cố hết sức che dấu đuôi lông mày tràn ý cười, nhưng lại phát ra âm cuối không nhịn được niềm vui sướng: "Có a!"
Sau khi trở lại, anh không chỉ cùng cậu đi kiểm tra mà còn bố trí cả cảnh tượng cầu hôn.
Chính là nghĩ rằng tất cả những thứ này đều thuộc về Uông Hy, còn trộm đến lời cầu hôn, như bị nghẹn ở cổ họng, trong lòng lặng lẽ một chút mất mát rồi lại khôi phục tươi cười.
Cậu đã hứa với Uông Hy sẽ không bao giờ phá hư tình cảm của bọn họ, số thẻ căn cước đều đã nói ra, khẳng định không thể nuốt lời a
Cậu không biết bức ảnh nào chạm đến dây thần kinh.
Đôi mắt của Uông Hy cùng Đỗ Triết khiến cậu hoảng loạn, tim thầm nhói đau nháy mắt phát triển đến bụng không ngừng quặn đau.
Cậu không nhịn được trêu chọc, trái tim này quá nhạy cảm đi, sức công phá khá tốt
Mặt tái xanh vì đau, máu phản phất như ngừng lưu thông, cậu không lộ dấu vết mà hướng vào túi quần mò mẫm.
Quả nhiên, chỉ ra ngoài vứt rác đương nhiên một viên kẹo cũng đều không mang, âm thầm đối với chính mình hét cố lên, nổ lực chiến đấu.
So với thân thể đau đớn, vấn đề Uông Hy nhắc chia tay càng đau đầu hơn một chút.
A Tá suy nghĩ một lúc, nói không chừng nữa nhân tâm linh đối tượng tương thông, liền thành khẩn hỏi: "Chính là bạn gái anh ấy đã nói bọn họ chia