A Tá lại một lần nữa cảm nhận được các bảo đã mang sự may mắn lại cho mình.
Biên tập viên đột nhiên đề nghị ký tiếp hợp đồng với cậu, lương cao gấp gần năm lần trước, đồng thời cũng tự động giảm số lượng bài bản thảo khó hoàn thành mỗi năm.
A Tá bí mật hỏi người biên tập, công ty của các người gần đây có làm ăn phát đạt gì không? Biên tập viên trả lời, ngươi cứ coi là phát tài lớn đi.
A Tá mừng muốn điên lên rồi.
Bất kể thế nào, dựa vào chính tay này có thể có thù lao được tiêu thoải mái.
Chỉ là tài khoản còn chưa nóng, sau khi tính toán tiền thuốc men, tiền khám bệnh, tiền ăn uống mà Đỗ Triết đã trả trước cho cậu lúc ở bệnh viện, trên cơ sở này đã phải cộng thêm rất nhiều tiền lãi.
sau đó cẩn thận chuyển vào tài khoản của Đỗ Triết ghi chú thêm bốn chữ trả nợ.
Hai đứa nhóc con này đã nằm trong bụng được năm tháng rưỡi, tình trạng nôn nghén cũng đã thuyên giảm đôi chút, nhưng lưng đau nhức ngày càng tăng, đứng ngồi phải thêm sức để chống đỡ, hơn nữa mỗi ngày tắm rửa đều phát hiện một thứ thần kỳ – thời gian mang thai cơ thể không hề va chạm bất cứ thứ gì, không hiểu sao mà các vết thương bầm xanh tím cứ lan ra.
Khi nhìn vào gương, cậu hoài nghi tự hỏi có phải hay không thời gian liệu có bị tính sai, thực ra lúc này vào sáu năm trước? Mỗi lần sau khi bị ba nhóm người đánh tới tấp, sẽ có bất ngờ vào ngày hôm sau, trong chốc lát hai bên eo lập tức lan ra vết xanh tím rồi đến trên chân, cứ như vậy tiếp diễn đến bốn năm.
Cậu bất chấp khinh thường, tưởng rằng năm đó mình đã khỏe lại, nhưng không ngờ vết xanh tím vẫn ẩn hiện trên cơ thể, thậm chí là còn đau nóng buốt cả ngày lẫn đêm.
Nhu Nhu đương nhiên không buông tha cho những thay đổi này, ôm cái bụng to phồng của cậu hỏi: "Đại bảo bối, tại sao trên khoé miệng của người lại có màu?"
Cậu không muốn Nhu Nhu phải suy nghĩ nhiều, lấy thỏi son bôi lên miệng Nhu Nhu, mỉm cười, "Daddy hoá trang a."
Nhu Nhu khẽ bĩu môi, chọc mạnh chọc một đường đi xuống và nói "Nhưng đây chính là màu xanh lá a."
Con gái bảo bối đè lại nơi đó làm cậu run lên vì đau, cậu lặng lẽ gỡ ngón tay nhỏ của con bé ra và mỉm cười nói, "bởi vì nhan sắc của Daddy là đặc biệt nhất trên thế giới."
Nhu Nhu vui vẻ mà vỗ tay.
A Tá dở khóc dở cười, đứa nhỏ ngốc này thật sự quá dễ dỗ dành.
Cậu không để tâm đến những vết thương đột nhiên lan ra này, dù sao thì cậu cũng đã từng trải qua chuyện đó rồi, trên mặt và thân hình sặc sỡ như một con mèo, mặc quần áo rồi bắt xe buýt đi làm như bình thường, cũng không có bất luận kẻ nào muốn hỏi thêm.
Bây giờ cậu mới để ý điều này, bởi vì khi cậu xuống nhà để đổ rác vào nửa đêm, người thu gom rác mới hỏi cậu có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?
Cậu đối với người hỏi cậu ra câu này tỏ vẻ nghi hoặc, vừa đi vừa tự hỏi chính mình mỗi ngày ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì?
Sau đó khi Đỗ Triết đi đến chỗ đậu xe, nhân viên bảo vệ tại bệnh viện đã hỏi cậu, có phải cậu bị bạo hành gia đình, có thể giúp cậu báo cảnh sát.
Cái gì bạo hành gia đình?! Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào mặt cậu, lập tức phỏng đoán có thể thương tích trên mặt và cổ quá lộ liễu, vội vàng che mặt xua tay, nhỏ giọng nói, không thể nào!
Lúc Đỗ Triết đến đón, cậu sợ Đỗ Triết sẽ bị hiểu lầm là nam nhân bạo hành gia đình, liền kéo anh đi, đi so với người khác còn nhanh hơn, cũng không quên quay đầu nhìn lại.
Không thể để Đỗ Triết bị người khác hiểu lầm, A Tá trở về lập tức lật tung túi ni lông, thật sự tìm được một chiếc mũ, bỏ ra hai tệ ở ven đường mua kinh râm đã qua sử dụng, như vậy mà hoá trang đón Nhu Nhu đi học về, thế nhưng con bé ôm lấy đùi cậu kêu Daddy của con thật đẹp a.
Trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, gió xuân vô tận, Nhu Nhu là cầu vồng bóng râm.
Giờ đây cậu phải trang bị đầy đủ vũ khí mỗi khi ra ngoài.
Giống như minh tinh chuẩn bị ba phụ kiện cần thiết, mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang tuyệt đối là không thể thiếu.
Cùng với áo khoác dày và quần nhung, đến bệnh viện mà khẩu trang ướt đẫm, như thể phản phất trở lại một tiểu mập mạp năm xưa, đi vài bước liền thở hổn hển.
Sau đó Đỗ Triết chủ động đưa đón Nhu Nhu tan học, bụng cậu càng ngày càng lớn, càng khó có thể đi ra ngoài, trốn trốn tránh tránh, sợ bị camera hàng xóm hỏi đông hỏi tây.
Lịch mỗi này lật sang một tờ, ngày hôm sau là ngày 2 tháng 12.
Ngày 2 tháng 12 là sinh nhật của Đỗ Triết, trước đây thường dẫn Nhu Nhu đi chơi cùng nhau, năm nay chắc cũng không ngoại lệ.
A Tá sắp xếp quần áo của Nhu Nhu trong ngày, Nhu Nhu nhìn thấy vali nhỏ trong phòng sau khi tan học về liền chạy ra ngoài hét lên: "Chúng ta muốn cùng nhau ra ngoài chơi sao?"
A Tá thản nhiên đáp: "Con quên rồi sao? Ngày mai con cùng baba sẽ ra ngoài chơi nha."
Đỗ Triết đang rửa rau từ phòng bếp đi ra nói với Nhu Nhu "Daddy cần người chăm sóc.
Sang năm rồi hãy ra ngoài chơi được không?"
Nhu Nhu ngoan ngoãn gật đầu, xăn tay áo lên cười: "Ba,ba, con muốn vào bếp giúp người"
“Ngày mai sẽ không đi chơi sao?” A Tá trong lòng khó hiểu, lập tức liền buột miệng nói ra: “Ngày mai sinh nhật anh a!
Nói xong cậu mới liền hối hận, mang thai ngốc nghếch ba năm, hận không thể dán lại cái miệng của mình.
Đỗ Triết lại không để ý, cười nói: "Anh muốn ở nhà."
A Tá lại không thể tưởng tượng ra câu muốn ở nhà này, quả thật cậu vui muốn điên lên rồi.
Lập tức bắt đầu trong đầu suy nghĩ tới, muốn nấu món thịt bò cà ri anh thích nhất, Nhu Nhu thích nhất thịt heo chiên xào dứa, lại thêm một chút thịt băm vụn với đậu hủ, tỏi nhuyễn cải chân vịt.
Nhưng bốn món đều không hợp, phải làm sáu món....
Suy nghĩ lại, trù nghệ nấu ăn của mình ở mất trung bình, chắc phải đi ra ngoài mua thêm chút vậy.
Đúng vậy! Sinh nhật phải ăn đầy đủ mới được.
Nửa đêm, bắp chân theo thói quen bị chuột rút, sợ đánh thức Đỗ Triết còn đang ngủ say bên cạnh, im lặng mà rời giường, ôm cái bụng nặng trĩu, dựa vào cửa sổ mà nhảy tới nhảy lui, đem chân dùng sức duỗi thẳng, để cho bắp chân giảm bớt đau nhức do chuột rút truyền đến.
Sáu năm trước cậu không hề để tâm việc này.
Mỗi ngày đều leo núi bơi lội, đối với việc chuột rút quá đổi bình thường.
Cậu còn có thể tránh các mảnh kính vụn, lựa chỗ trống mà nhảy tới lui.
Sau đó thẳng người ra một lúc là có thể ngã người lập tức ngủ.
Nhưng hai đứa nhãi ranh này quá mức nặng nề, đứng vững không quá mười phút cũng không thể giảm bớt đau nhức.
Bên cửa sổ ngoài trời đang sàn sạt đổ mưa, cậu chống tay bất đắc dĩ mà nhìn trời.
Quả nhiên, chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, ông trời không buông tha cho cậu bất cứ cơ hội lăn lộn nào, cái eo già của cậu bắt đầu liều mạng mà nhức mỏi.
Cậu ngáp dài, chán nản nghĩ, được được, đêm nay đừng nghĩ tới việc đi ngủ, cùng các người thức suốt đêm được chưa!
Sau khi hết những cơn đau quặn thắt hàng ngày, cậu đỡ eo từ từ nằm xuống, từng mảng da chạm vào giường đều đau đến nhức nhối, không biết có phải là do vết bầm cũ bị ứ thương mà đau đến nóng rát, hay là do trời mưa bị phong thấp mà nhức mỏi, làm cậu trằn trọc khó ngủ được.
Sợ đánh thức Đỗ Triết bên cạnh, ngày hôm sau anh còn phải làm việc vất vả, cậu ôm chăn bông theo thói quen nắm chặt lòng bàn tay để chịu đựng cơn đau, nhưng lòng bàn tay lại có nước, đau đến choáng váng nghĩ, trời mưa lan đến vô trong phòng sao?
Sau khi thanh tỉnh một chút, đem bàn tay đưa đến trên mũi _____ Ân, là mùi vị máu mà cậu quen thuộc.
Không tin là thật, cậu lấy áo lau khô, cố gắng làm như một xác chết, nín thở không nhút nhít.
Người chung giường đang run rẩy, Đỗ Triết nhanh chóng tỉnh lại, ngồi dậy xem cậu cắn lấy gra gối.
"Eo đau không?"
"Đánh thức anh sao? Không đau...." Mới là lạ.
A Tá đổ mồ hôi đầm đìa, nới lỏng gra gối hàm răng cắn chặt đến đau đớn, lắp bắp trả lời.
Bác sĩ nói thời gian mang thai eo đau không thể dùng thuốc giảm đau, Đỗ Triết vốn luôn ghi nhớ chú ý động tác, vô thức xoa xoa eo cho cậu một hồi, hỏi: "Có thoải mái hơn không?"
A Tá gật đầu, ưm ưm, không thể nào a, ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật.
"Em chờ một lát "
Đỗ Triết đóng hết cửa ra vào và cửa sổ, vào phòng tắm lấy nước nóng, nhúng khăn vào nước điều chỉnh nhiệt độ, đắp lên bụng A Tá và hai cánh tay, vén chiếc áo len nặng nề lên.
Làn da không còn là màu sắc như ban đầu nửa Đỗ Triết mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy chói mắt, một lúc sau mới thở dài đắp khăn ấm lên eo.
"Có phải tốt hơn không?"
Đỗ Triết lực đạo rất nhẹ, nhưng làn da A Tá đụng nhẹ một chút liền có vài chỗ phát đau, cậu đau đến mức toát mồ hôi lạnh, dùng sức gật đầu lia lịa.
Đỗ Triết thay khăn đắp qua lại mấy vòng, hỏi thêm vài lần nữa nhưng không nhận được phản hồi, anh đoán A Tá đã ngủ say, dọn dẹp lau sạch sàn phòng tắm ướt đẫm để tránh cho cậu bị ngã.
Trở lại giường nhìn cậu vài lần rồi hướng trán cậu hôn lên, lại lần ngủ thiếp đi.
Trời vừa tờ mờ sáng, Nhu Nhu nghiêng ngả mà chạy đến phòng ngủ của bọn họ, nhanh chóng bò lên giường, giống nhu koala mà ôm lấy Đỗ Triết, mơ màng nói: "Baba, sinh nhật vui vẻ!"
Đỗ Triết bị đánh thức, tình cờ nhìn thấy con gái dần dần nhắm mắt lại, sờ sờ đầu nhỏ, cười nói: "Cám ơn Nhu Nhu, sớm như vậy a?"
"Daddy nói muốn sáng sớm nói sinh nhật vui vẻ với người, rất quan trọng.
Con sợ...!con ngủ quên." Bàn tay nhỏ bé chặn môi Đỗ Triết không cho anh nói, "Con muốn tiếp tục ngủ với baba.
"
* * *
Khi A Tá tỉnh dậy, điện thoại nhận được vài tin nhắn.
–– Cơm trưa hôm nay là sườn heo hầm khoai tây và tim bắp cải xào.
Cơm trong nồi cơm điện, có canh rong biển trứng bắc thảo trên bệ.
Hiện tại thời tiết lạnh, phải ăn cho ấm người.
–– Buổi tối chờ anh về nấu cơm đi, ngoài trời mưa to nên đừng ra ngoài.
- -- tỉnh dậy hồi âm cho anh?
Kim đồng hồ đã chỉ đến mười hai giờ, trong điện thoại liền bùng phát lượng lớn thông tin này, A Tá vỗ vỗ đầu, quả thực càng ngày càng ngủ được.
–– Được, ngại quá, em vừa mới ngủ dậy.
Cậu ngại ngùng mà đánh một háng chữ, không biết Đỗ Triết có để ý không, suy nghĩ hồi lâu vẫn là bổ sung thêm một cậu
- ---- Sinh nhật vui vẻ!
A Tá đợi mãi cũng không đợi được hồi âm của Đỗ Triết, cậu cũng không ngại, dù sao năm nào cũng vậy, chưa bao giờ nhận được hồi đáp, quen được thì tốt rồi.
Cậu yên lặng mà cất điện thoại đi, tự mình lập kế hoạch cho ngày hôm nay, chuẩn bị đến hai giờ năm mươi phút, ba giờ đến siêu thị mua đồ ăn.
Cậu gần đây trí nhớ không tốt, lập tức đem nguyên liệu cần mua viết dài ra giấy.
Lâu rồi không cập nhật "ĐÃ CHẾT", hôm nay cậu có hứng, đăng nhập liền thấy, từng truyện cậu viết, dưới mỗi truyện đều có một ID lạ liên tục viết là happy ending.
A Tá mặt đầy dấu chấm hỏi, đây là một loại công kích mới sao?!
Bài viết bí mật này không ai biết ngoại trừ Hoàng Hàng, có phải hắn lại vào làm
Cậu yên lặng bấm vào ô chat của Hoàng Hàng, đem ảnh chụp màn hình gửi cho hắn, hỏi, ngươi viết sao?
Hoàng Hàng nhanh chóng trả lời, ta làm sao mà viết ra được, còn khá được đấy, hành văn không tồi.
...!Người này nhàn rỗi sao?
Cũng không còn tâm trạng để cập nhật.
Mây đen che khuất mặt trời, mưa to, gió lớn làm cong queo cành khô.
Trời đổ mưa nơi chợ bán thức ăn vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, A Tá đi trên đôi giày nhựa chống mưa đi trên mặt đất trơn trượt, thân hình gầy guộc của cậu treo một quả bóng tròn 5 tháng tuổi, kích thước gần bằng như 8 tháng tuổi, nó chỉ khiến cậu thêm choáng ngợp mà vòng eo nhỏ của cậu là mục tiêu.
Nhưng nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho Đỗ Triết, những thứ này đều không quan trọng, đỡ cái bụng khổng lồ của mình, cậu lướt qua các quầy hàng đi như chim cánh cụt, lắc lư mà đi cực kỳ chậm rãi, cẩn thận lựa chọn từng nguyên liệu cần cho vào túi.
Dì ở chợ rau xem cái bụng cậu đoán giới tính, cậu nghe xong thì sửng sốt, theo suy luận của người xưa, nếu bảo bảo là hai bé một gái một trai, thì một bện nhọn một bên tròn, kia là bụng cậu chẳng phải là không đều sao.
...!Hẳn là không chuẩn đi?
Hai túi nguyên liệu lớn treo trên cổ tay cậu, hằn ra hai vết đỏ tươi, trăm cay ngàn đắng mà lết đi đến tiệm bánh.
Khi rời đi, trên tay cậu cầm thêm hai hộp bánh kem dâu tây.
Món này đã được cậu bí mật đặt vào tối qua.
Bánh màu trắng phủ chocolate bên trên có ghi Chúc mừng sinh nhật Đỗ Triết.
Còn bánh kem dâu tây làm cậu chỉ biết ứa nước miếng.
Nếu đắt như vậy thì ăn phải rất ngon.
Cậu dùng cái túi nilong chuẩn bị sẵn đem bánh kem bảo hộ lại, đón mưa gió hứng khởi mà ngân nga câu khúc thắng lợi đi về.
Trên đường về trời mưa càng to hơn khiến cậu không thể đi tiếp được, cậu đấm đấm vào cái eo nhức mỏi của mình, dùng sức đỡ lấy hai đứa trẻ trong bụng, chậm rì rì mà đứng tránh dưới mái hiên nhà.
Cơn đau đột ngột ở chân phải của cậu giống như lần bị đánh gãy cách đây mấy năm trước, đi một bước liền đau như muốn lấy mạng.
Cậu vốn tưởng rằng nỗi đau này chỉ cần trải qua một lần trong đời, không ngờ ông trời lại tốt với cậu như vậy, một hai lại phải mài dũa tâm trí của câuh khiến cậu phải chịu đựng lần thứ hai đến bật khóc.
Năm đó sau khi gãy chân, lo lắng sơ mất việc, cậu không dám nói với ông chủ về vết thương ở chân, cậu cố gắng hết sức chịu đựng cơn đau mỗi bước leo lên núi, cắn chặt răng như muốn chết bò lên từng bậc thang đau đến nói không nên lời, mồ hôi lạnh đổ đầy còn phải đối với lữ khách giới thiệu lí giải.
Kỳ thạch nơi này đều có ngụ ý riêng.
Lữ khách ghét bỏ vì giọng cậu quá nhỏ, tức giận quá mắng to, các lữ khách khác gật đầu hài lòng.
Vào mùa cao điểm, cậu đi đi lại lại hàng trăm lần, thanh âm của cậu thiếu chút nữa sắp thành người câm.
Mưa không có nghĩ là sẽ tạnh, nhưng nếu muộn hơn thì thời gian cũng đã quá trễ, cậu nghĩ nghĩ, tự cho chính mình câu cổ vũ cố lên.
Cậu cúi người mở ra ô, hai tay vác đồ ăn trở tay chống ở trên eo, chậm rãi bước đi, một chân tiến lên nước ở mắt cá chân theo bước chân của cậu mà ra gợn hoa sóng, chân còn lại không thể dùng lực chỉ hơi chạm đất, rồi dùng chân còn lại tiến nhanh về phía trước làm điểm tựa chính.
...!Cảm giác như đang chèo thuyền.
Phải mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng phải nhảy lò cò trở về nhà.
Cất bánh vào tủ lạnh, rửa sạch tất cả nguyên