A Tá gần đây thường xuyên dễ bị tiểu đêm, điều này làm ảnh hưởng đến việc đánh chữ của cậu một cách nghiêm trọng.
Cảm hứng nhất định là trôi theo hết âm thanh ấn bồn cầu đi rồi! Nhất là là vậy!
Không có cảm hứng, A Tá giao ba bốn giờ sáng mới giao được bản thảo cũng không thoát khỏi sự oanh tạc của biên tập viên qua điện thoại.
Cậu ngoan ngoãn mà nghe, không khỏi thở dài cảm thán một câu, chất lượng điện thoại Đỗ Triết mua không cần quá tốt, pin lúc nào cũng đầy, đủ để cậu nói chuyện phiếm nửa tiếng không ngừng.
A Tá đang mơ màng buồn ngủ, dĩ nhiên là...!không nghe được đầu bên kia đang niệm kinh cái gì!
Nếu không phải điện thoại này có thể ghi hình, cậu rất muốn đổi lại chiếc điện thoại cũ.
A Tá liên tục xoa xoa nắn nắn cẳng chân, để máu trong cơ thể một lần nữa lưu thông, hơi chút khôi phục được tri giác, lau mồ hôi cho Nhu Nhu xong, không nhịn được giả vờ đi ngang qua phòng ngủ của Đỗ Triết trước khi đi ngủ, đảo mắt nhìn vào bên trong.
Xuất viện gần nửa tháng cùng Đỗ Triết sớm chiều ở chung, A Tá càng ngày càng cảm thấy mình nhát gan, hiện tại ngũ quan thanh niên mỗi ngày đều rung động trước mặt cậu, nhưng lại không dám ban ngày trực diện nhìn lên thưởng thức, chỉ có thể ban đêm mượn ánh trăng mờ ảo đến trộm hương.
Chớp mắt nhiều lần, thích ứng với ánh sáng trong bóng tối.
Cậu rón rén bước vào, cười thầm chính mình không có tiền đồ, vốn định rằng liếc mắt một cái liền đi, nhưng mỗi lần cái chân đều nề nà không tự chủ được.
Hehe, tối nay vận khí không tồi, Đỗ Triết vừa lúc hướng mặt ra cửa.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất hướng mặt với Đỗ Triết đang ngủ say, tay chống cằm, nghiêng đầu, si ngốc mà nhìn khuôn mặt của Đỗ Triết.
Thật sự rất đẹp.
Các bảo bảo đã được bốn tháng, phần bụng nhô cao đỉnh vào bên giường, lưng phải cố duỗi thẳng để đệm đỡ đau, nhưng tâm lý vẫn như cũ vui vẻ, học theo người biểu diễn những cử chỉ chống đỡ, cách nhau một khoảng cố định.
Từ đầu đến cuối xoẹt qua, im ắng mà diễn tấu khúc nhạc, thông thuận mà hạ xuống động tác miêu tả đường nét tuấn mỹ của anh.
Chính là Đỗ Triết có vẻ không vui.
Dưới ánh đèn tối lông mày anh nhíu lại, lông mi khẽ run động ra bóng ma bất an, đôi môi mỏng nhăn lại, yết hầu khi thì dồn dập trượt nhanh, phát ra vài tiếng thống khổ.
A Tá đau lòng muốn chết, đang nghĩ xem phải làm sao để anh ngủ ngon một chút, nhưng Đỗ Triết lúc này hướng về phía trước vươn tay ra, đầu ngón tay vừa lúc duỗi trước mặt cậu, dùng sức nắm chặt tay cậu.
Cực kỳ chính xác.
A Tá bị cử chỉ của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng lảo đảo lui về phía sau, liền bị hai tiểu bảo bảo đá đến run lên, đau nhói một hồi, theo bản năng mà ấn chặt lấy tim, nuốt nuốt nước miếng.
Buổi tối nguy cơ bị phát hiện, cậu không dám ngày mai có thể tới nữa, bằng không trái tim bé bỏng này không thể chịu đựng được.
Kế tiếp làm sao bây giờ, tất nhiên là trốn thoát khỏi hiện trường gây án! Anh khẽ xoay người, lắc lắc tránh động cổ tay đang bị nắm chặt rồi quay người rời đi.
- - A Tá
Đỗ Triết vẫn như cũ gắt gao nhắm chặt mắt, lòng bàn tay càng dùng sức nắm chặt, lồng ngực dồn dập phập phồng hướng ra bên ngoài, trong cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ nức nở thống khổ.
–– A Tá, em đang ở đâu?
Trái tim A Tá càng thêm đau đớn, nghe Đỗ Triết nói như vậy hảo khổ sở a.
Aizzz, sao có thể bỏ anh vào lúc này được.
Cuối cùng A Tá cũng ngừng giãy giụa, mãn tâm mãn nhãn cho rằng Đỗ Triết lúc này đang gặp ác mộng, có thể trong mộng có nguy hiểm, đương nhiên không thể mặc kệ bỏ anh.
Ưmm....!Nhưng là, có phải vì cậu xuất hiện trong mộng nên mới khiến an thống khổ như vậy? Cậu nghĩ đến đây, cầm lòng không đậu mà ghé bên lỗ tai của, ngập ngừng thử nói: "Là Đồ Tá Chá sao? Là hắn đuổi theo anh đúng không?"
––Không cần, A Tá..
Làm thượng đế độ chuẩn sao, nói cái gì liền ra cái đó, Đỗ Triết quả nhiên nói không cần cậu.
Đúng a, A Tá sờ sờ cái mũi của mình, cực kỳ thành khẩn mà tự hỏi, không trách Đỗ Triết, có đôi khi cậu cũng cảm thấy chính mình giống như thạch cao da trâu a, chỉ cần lây dính lên thì sẽ dính mãi không buông, dùng hết toàn lực cũng sẽ không thoát khỏi nó.
Nhưng phải làm sao đây, Đỗ Triết vẫn là đang gặp ác mộng.
Này? Có rồi!
A Tá bóp mũi thay đổi tuyến giọng, dùng biện pháp dỗ Nhu Nhu, nhẹ giọng nói: "A Triết, không cần sợ, anh cứ chạy về phía trước, anh dũng cảm mà tiếp tục chạy về phía trước."
Giọng điệu nhẹ như lụa, mơ hồ yếu ớt, lối ra hơi như một người ngoài cuộc nhẹ nhàng nỉ non.
Cậu nhắm mắt lại, dường như cậu xác thật là miếng thạch cao da trâu nằm trong giấc mơ của Đỗ Triết, dính chặt Đỗ Triết không buông, như thể nào quẳng cũng quẳng không ra
"Anh cứ chạy, con đường phía trước càng rộng, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.
Có phải hay không cảm thấy mệt mỏi? Bắt đầu thả lỏng bước đi chậm rãi.
Hàng cây trước mặt rợp bóng râm, hoa rụng rực rỡ màu sắc, một cơn suối mát ở cuối con đường, bướm bay lượn xung quanh, một cảnh tượng thật đẹp, làm anh rất thư thái đúng không? "
Đỗ Triết mày giãn ra, buông lỏng đầu ngón tay, các khớp khẽ hợp lại, A Tá nở nụ cười hài lòng, tán thưởng mình thật thông minh, hai cha con tính tình giống nhau như đúc, chiêu này quả nhiên có tác dụng.
"Lúc này anh quay đầu nhìn lại, nhìn xem, người anh ghét....."
A Tá đè lại trái tim thình lình nhảy ra cơn mãnh liệt đau đớn, dùng tay kia nắm chặt lấy nó, nhẹ nhàng nói: "...!Đã không còn nữa, hiện tại không sợ, đúng hay không?"
––Không được đi!
Đỗ Triết đột nhiên vung tay lên, cổ tay lại lần nữa nắm chặt lấy tay cậu, dùng sức mạnh bạo mà kéo vào bên trong, thân thể A Tá bị kéo đến bên trong giường, cái bụng hơi phồng lên bị ép phải co rút lại trong không gian chật chội ------ không gian này nhỏ đến mức nó gợi cho cậu nhớ lại thời điểm cậu chuẩn bị sinh nở mà gian nan đi xuyên qua các khe hẹp ở khi thắng cảnh Đông Sơn.
Thành thật mà nói, tư thế khó xử này khiến cậu tái mặt vì đau.
Cậu không dám ngồi ở trên giường, nếu không sẽ làm cho khăn trải giường nhăn lại, đành phải ngồi xổm, thẳng lưng duỗi tay đáp ứng theo Đỗ Triết, trộm vuốt ve cái eo già nua, thở dài, này quả thực là gánh nặng nhất mà cậu phải trải nghiệm.
Hơi thở của Đỗ Triết gần trong gang tấc, đặt bàn tay nắm chặt của cậu mà ôm trong lòng ngực.
Hai người tại chỗ này dường như nóng lên, A Tá nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, thật gần tim Đỗ Triết, cảm động đến hốc mắt nóng rực, thân thể khó chịu đều bị ném ra ngoài theo mây khói, chỉ biết ngây ngô cười ở khoảng cách gần nhất đón ý hùa này.
Trái tim lại bang bang đập liên hồi không ngừng.
Đỗ Triết tập thể hình hằng năm, sức tay không phải chuyện đùa giỡn, cổ tay lại bị dùng sức nắm chặt đến mức trở nên trắng bạch, đầu ngón tay bắt đầu tê dại, nhiệt huyết đều liên thông rơi xuống ở lòng bàn tay dưới tim Đỗ Triết.
Cậu rầu rĩ mà khóc thầm ưm một tiếng, vẫn như cũ mà trộm hưởng thụ một chút ngọt ngào.
Thực sự rất thích.
A Tá vui vẻ rạo rực nghĩ, nếu như bị phát hiện, hiện tại xong đời chỗ này chết bất đắc kỳ tử cũng đáng.
- -- Nơi này, rất đau.
Đau nơi nào? Nơi nào đau! A Tá ngáp dài, thân thể vô cùng mỏi mệt kiệt sức, cơ hồ khom nửa ngồi xổm cũng có thể tiến vào ôn nhu hương mà ngủ.
Nghe anh rên rỉ kêu đau, luống cuống tay chân muốn xem kĩ anh có miệng vết thương không.
Hay là ngày nai đề nghị anh đi bệnh viện kiểm tra?
Nhưng là sợ có thể nói chính mình xen vào chuyện người khác a!
Nếu không hiện tại đi lấy thuốc xoa cho anh.
Chính là đi cũng không được, mà cậu cũng không mỡ đánh thức anh.
Nếu không...!thuốc giảm đau thì sao?
Không, không được.
Uống quá nhiều thuốc giảm đau là không được
Anh đau như vậy, không phải là việc cậu tiếp cận anh biến thành trong giấc mơ làm anh đau khổ đi? A Tá hướng bờ vai chính mình và khịt khịt ngửi, mùi quá nồng sao? Nghiêm túc suy nghĩ xem liệu khoảng cách này có thực sự không ổn không.
Điều này thật khó làm, có thêt hay không đem cậu thu nhỏ, như vậy sẽ không làm phiền giấc ngủ của Đỗ Triết, sau đó đi ra ngoài tìm thuốc cho anh, đăng ký gặp bác sĩ cho anh, ngay cả khi chỉ rót cho anh một cốc nước và đặt nó bên cạnh anh.
Nhưng cậu cái gì đều cũng không thể làm được, khiến cậu có chút khó chịu.
Huh?! Có một cách! Anh trước kia có vẻ thích điều này!
Cậu dùng sức từ từ đẩy thân thể đang ngồi xổm của cậu lên, thân hình gầy gò che ở phía trên Đỗ Triết, chịu đựng cơn đau không thể chịu nổi từ thắt lưng của cậu, chặn cơn ác mộng phiền phức đối với anh, mới cúi xuống vỗ lưng anh cho đến khi anh lại lần nữa an ổn ngủ say.
- - A Tá, em rất đâu đi?
Em không đau, em hạnh phúc đây!
A Tá quỳ trên mặt đất, thỉnh thoảng mở ra đôi mắt buồn ngủ, chớp chớp mắt, không khỏi nhìn chăm chăm anh, đến nằm mơ cũng đẹp như thế, rốt cuộc là thần tiên gì a!
Anh nhất định là thần tiên hạ phàm tới!
Ngẫm lại cũng đúng, thân hình phàm phu tục tử, sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu, hẳn là vì kiếp trước nợ cậu cái gì, nên kiếp này phải ở đây để trả ơn.
Đỗ Triết thật sự là xui xẻo a, cậu mơ mơ màng màng mà suy nghĩ, ông trời cùng thượng đế, vô luận Đỗ Triết có nợ ta thứ gì, anh ấy cũng không cần trả lại, ta không muốn anh ấy ở trong mộng phải khổ sở như vậy.
Nhất phải giúp ta phụ hộ chúc phúc cho anh ấy a.
Cậu vẫn luôn khẩn cầu, như thể cậu muốn nghe ông trời cho cậu một lời hứa và thượng đế đáp ứng câu Được.
Thật tốt.
Cậu an tâm mà mỉm cười, yên tâm mà tiến vào giấc ngủ.
Đỗ Triết đang cuộn tròn người khẽ nheo mắt, trong mộng hiện ra bóng người, đường nét phía trên mơ hồ giống như sương mù, đôi mày thanh tú rủ xuống, nụ cười của thiếu niên chậm rãi thu lại, loá mắt ở trước mặt anh đến tắt lịm.
Vô luận là ban ngày sáng lạn ánh dương, hay là ban đêm ánh đèn soi ra bóng ma, A Tá luôn là là ánh sáng và bóng tối sinh mệnh của anh chưa bao giờ biến mất.
Khi anh thực sự tỉnh lại, ánh sáng mảnh mai từ cánh cửa kéo dài đến trước mặt, một tia sáng nhỏ như đom đóm tròn tròn dừng lại ở trên đầu.
Giống như đèn tụ quang chiếu vào diên viên trên sân khấu, không có những giai điệu vui vẻ thường ngày, an tĩnh đến tĩnh mịch, thân hình gầy gò đơn bạc đếm không hết nổi cô đơn, từng tia từng tia mà phản ra bên ngoài.
Cùng với nụ cười ngây ngô không đúng lúc của cậu.
Vừa muốn sát lại nhìn kĩ người trước mặt, vừa muốn nhe giọng an ủi một chút, thân thế chậm rãi chuyển động.
A Tá không đắp chăn bông trên người, chỉ khoác lên người chiếc áo khoác mỏng, quỳ gối xuống đất, cổ tay bị kéo ép vào lòng anh, khiến cậu buộc phải duỗi thẳng thắt lưng làm việc vất vả đến sinh bệnh của mình, hơn phân cơ thể của cậu bị kéo nằm trên giường.
Cánh tay lộ ra một đoạn vết bầm hiện lên năm ngón tay, cổ tay cậu bị nắm đến đỏ bừng, đầu ngón tay mất máu nên trắng bệch.
Khi cổ tay của A Tá bị buông lỏng, chớp chớp đôi mắt, nhẹ nhàng ho hai tiếng, liên tục lặp lại hai ba tiếng có bánh ngọt, rất cố gắng mới có thể nâng mí mắt lên.
Đỗ Triết căn bản không có thời gian quan tâm tại sao cậu lại ở đây, anh chỉ cảm thấy cậu cơ thể run lên vì lạnh, mặc kệ cậu có vẻ giãy dụa, ôm ngang người rồi nhẹ nhàng bế lên đặt xuống giường.
A Tá thật sự quá buồn ngủ, trong đầu thúc giục Đỗ Triết đã tỉnh dậy nên rời đi ngay lập tức, nhưng khát vọng ẩn dưới tâm trí lại biến thành tiểu quỷ bán trụ hai chân cậu, chớp chớp mí mắt vài cái mới nghĩ khép lại.
Mơ mơ màng màng mà tưởng nói một câu, Đỗ Triết đã dùng chăn bông phủ lên người cậu rồi từ sau lưng ép sát, đem thân thể gầy gò của cậu chặt chẽ mà ôm ở trong ngực.
"Ngủ đi."
A Tá ngoan ngoãn gật đầu, Đỗ Triết khẽ mở tin nhắn chưa đọc thì nghe thấy tiếng ngáy.
Công ty điều tra đã tìm ra vụ việc nghi ngờ có liên quan đến đạo văn năm đó và gần như đã ủy quyền cho một luật sư thành công.
Tối hôm qua, anh sửa cái máy tính của A Tá bị hỏng trước đó, thông tin liên lạc tự động đăng nhập vào tài khoản của cậu, bấm vào danh bạ chung, xem qua lịch sử trò chuyện của hai người trong mấy năm qua, càng xem chỉ càng thên đau lòng.
Lịch sử trò chuyện của hai người bắt đầu vào tháng mười năm năm trước, tính đến Nhu Nhu ước chừng khoảng bốn tháng tuổi, A Tá đã gửi một vài bản thảo cho biên tập viên đọc, nhưng biên tập viên nói rằng lúc trước cậu bị nghi ngờ là đạo văn, nên không ai dám nhận.
A Tá không có trả lời, vài ngày sau lại gửi thêm vài bản nháp mới, người biên tập nói lần này bút danh của cậu quá khét tiếng, có đồng ý ký hợp đồng viết thay người khác hay không?
Đỗ Triết đang định suy nghĩ A Tá sao có thể chấp nhận yêu cầu vô lý như vậy, thì cột tiếp theo cho thấy A Tá đưa ra liên tiếp ba chữ "được", một đống sticker cảm ơn cùng [/Dành quyền cho tôi].
Ngoài hợp đồng điện tử đã ký năm đó, Đỗ Triết còn tìm được một hợp đồng ủy quyền trên máy tính, hợp đồng ủy quyền này giao cho luật sư Trương do công ty luật XX chỉ định xử lý tranh chấp bản quyền và danh dự.
Đỗ Triết nghĩ nghĩ, rồi chụp lấy gửi cho công ty điều tra.
Có một cái thư mục gọi là đạo văn, trong đó có một số ảnh chụp màn hình mắng cậu.
Cậu bị đặt tên là "Đồ đạo văn".
Toàn bộ bức ảnh đều là khó coi ô ngôn uế ngữ.
A Tá đã đáp lại những nghi ngờ trong bức ảnh bằng cách tạo ra những khung hình màu đỏ.
- - Thao, ta không có sao chép.
- - Ta chính lad không có sao, ta muốn cho trời cao biết ta sẽ không nhận thua.
- - Ta thực sự không có sao chép! Như thế nào liền không có ai tin a....!
- - Dù đã hết thời gian tố tụng, nhưng ta vẫn muốn thay mặt ta khiển trách ngươi, ngươi là đồ khốn nạn! [o?`Д´?o]
Rậm rạp một đống phản hồi là từ sáu năm trước, ngày hiển thị là vài tháng đầu tiên.
Đỗ Triết vắt óc suy nghĩ, khi A Tá đang viết cuốn tiểu thuyết này, là chính mắt nhìn thấy cậu ngày đêm gõ bàn phím viết ra, làm sao có thể nghi ngờ liên quan đến đạo văn? Mà vấn đề này hỗn loạn đến ồn ào dư luận, thế nhưng anh một chút tiếng gió cũng đều không nắm bắt được.
Bí mật của A Tá hết cái này đến cái khác, anh không bao giờ ngờ rằng bí mật trong chiếc máy tính này hóa ra lại là A Tá một thời lấy tự hào cách hành văn của mình lại bị hủy hoại như vậy.
Cậu tự mình nổ lực hoàn thành, thế nhưng tên của cậu trở thành