Thành phố thiên hải, nước v, trong một công trường giữa ngày hè tháng sáu nóng như đổ lửa, một người thanh niên khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi đang không ngừng đào đất, hắn làm việc hùng hục không biết mệt, làm cho đám công nhân xung quanh thỉnh thoảng cũng phải quay lại nhìn một lần
hắn tên hàn vân, hắn vốn là một đứa cô nhi, hắn không biết cha mẹ mình là ai, chỉ nghe viện trưởng trại trẻ mồ côi kể rằng đã nhặt hắn ở trước cổng cô nhi viện, vào năm mười tuổi đã có tính phản nghịch, hắn trốn cô nhi viện chạy ra ngoài xã hội bươn trải, làm đủ mọi nghề, móc túi, trấn lột, đánh nhau, xin đểu tiền tiêu của mấy đứa nhóc ở quanh các khu trường học cho con em nhà giàu. chẳng hiểu vì lí do gì cơ thể hắn vốn khỏe hơn người bình thường rất nhiều, đánh nhau chẳng thua một tên giang hồ nào cả.
nhưng làm việc xấu nhiều cũng thì chỉ lo được bữa này, cũng không lo được bữa sau,
hàn vân bèn nghĩ cách đi xin việc làm. hắn lang thang các khu công trường để xin việc, ỷ vào sức khỏe của bản thân, hắn xin quản đốc ở công trường những công việc nặng nhọc mà đáng ra chỉ người lớn mới được làm, quản đốc lúc đầu cũng không dám thuê hắn, nhưng khi chứng kiến hàn vân một thằng nhóc mười hai, mười ba tuổi bê một khối vật liệu xây dựng bằng ba, bốn người bình thường thì há hốc mồm, còn được nghe hàn vân kể khổ, không có việc làm thì hắn sẽ chết đói, quản đốc đành tặc lưỡi nhận hắn, nhưng đi làm được một năm, do tính cách nóng nảy vì bị vu oan ăn trộm, hắn đã xô xát với đám công nhân làm cùng, quản đốc cũng không nghe giải thích, xa thải hắn, hàn vân vân lông bông không có việc lại không có tiền, chỉ có thể âm thần ghi hận quản đốc.
đi theo đám giang hồ làm chân cắc ké, làm đủ mọi nghề, đòi nợ thuê, đánh người, chiếm địa bàn, mấy năm lăn lộn hắn cũng kiếm cho mình được đám lâu la dưới trướng.
mười tám tuổi, trong một lần trò chuyện với mấy thằng đệ, được bọn nó kể về việc đi lính, thứ làm hắn cực kỳ hối hận khi nghĩ đến
“nghe nói đi lính, nếu phấn đấu tốt sẽ được giữ lại làm quân nhân chuyên nghiệp đó đại ca”
“thật sao?” hàn vân hỏi
“thật đó, ngày xưa ở ngay cạnh nhà của em có một ông quân nhân, nghe nói là ngày xưa xin đi lính, phấn đấu tốt, được người ta giữ lại, bây giờ sống như bố tướng, đi có người hầu, cơm có người rót”
“nhưng mà em nghe nói, đi lính khổ lắm ạ,” một tên tiểu đệ cười nói
“khổ bằng tao ngày xưa đi bốc gạch không?” hàn vân nhếch miệng cười, dập tắt điếu thuốc trên miệng
đêm đến nằm trên căn gác của phòng trọ, hàn vân nằm suy nghĩ,
“đi lính ha”
ngày hôm sau hắn đến ban chỉ huy quân sự nộp đơn tự nguyện đi lính, đơn của hắn được duyệt ngay lập tức, và cứ thế, ba tháng sau hắn bước lên xe buýt đi về quân doanh
bước vào quân doanh, những tháng huấn luyện đầu tiên mặc dù không làm cho thể lực của hắn bị mệt mỏi nhưng làm cho tinh thần của hắn gần như là sụp đổ vì phải tuân theo kỷ luật và nề nếp của quân nhân, nhưng nghĩ đến tương lai sống trong vinh hoa phú quý làm hắn cắn răng mà phấn đấu,
“thằng nhóc kia tên là gì, trông được quá nhỉ, chạy hai ngàn mét mà không thấy mặt biến sắc? quân khu trưởng hỏi một sĩ quan bên cạnh
“ nó tên hàn vân ạ, thuộc diện tự nguyện xin đi lính, có nguyện vọng ở lại ngành.” sĩ quan kia cười cười nói.
“ vậy sao?, vậy phải xem nó thể hiện thế nào” quân khu trưởng cười nói
tháng cuối cùng của tập huấn hàn vân được tập bắn, khẩu súng trong tay hắn cảm giác như một phần của thân thể vậy cực kỳ quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên hàn vân cầm vào súng, bắn súng như không có độ giật, không một viên đạn nào đi lệch hướng.
“lần đéo nào cũng vào giữa tâm?,” mấy sĩ quan mình bảng đánh giá mà trầm trồ
“đưa nó đi trường bắn” quân khu trưởng lên tiếng
một phát vào hồng tâm, hai phát, ba phát, bốn phát…
“thằng nhóc này tập súng từ trước sao?, ngay cả lính bắn tỉa chuyên nghiệp cũng không bắn được như thế?” quân khu trưởng kinh ngạc
“không cho nó vào đơn vị đặc chủng thì quá phí, để chút nữa tôi gọi một cuộc”
ngày hôm sau hàn vân được gọi lên phòng của quân khu trưởng, được ông ta giới thiệu đến đơn vị lính đặc chủng.
một tháng sau, bước xuống từ máy bay chuyên dụng cho quân đội, hàn vân đã đến đơn vị bộ đội đặc chủng
thời gian