Sau khi chiếc rollroyce đi đến cửa của căn biệt thự hàn vân thập thò nhìn ra bên ngoài, cẩn thận mở cửa cửa xe đi xuống. vừa bước xuống xe, thì người trung niên liền dẫn hàn vân vào trong phòng khách, trầm vân cực kỳ trầm trồ về độ xa hoa của căn nhà.
bên trong phòng khách có một người phụ nữ trung niên và một cô gái, trầm vân nhìn liếc qua người phụ nữ thì ánh mắt rơi trên người cô gái kia, hàn vân nhìn mặt cô ta khá là quen nhưng không nhớ ra mình đã gặp lúc nào, khuôn mặt trái xoan, đường mi thanh tú, đôi chân dài mảnh khảnh , làn ra trắng nõn nà như chưa từng bước ra ngoài nắng, nếu tính về độ xinh đẹp thì cô gái này không thua kém gì đường thiểm tuyết, thậm chí là có phần nhỉnh hơn
cô gái quay lại hỏi trầm vân
“anh thấy trong người thế nào?”
trầm vân như như bị chết đứng,
“cô ta quen mình sao?”
“ha ha tôi ổn, cô nhìn tôi khỏe như voi thế này thì có việc gì được chứ” được người đẹp hỏi thăm sức khỏe, hàn vân cười nói
chưa kịp nói gì thì hơn mười người giúp việc xuất hiện, mang theo rất nhiều đồ ăn, người phụ nữ trong niên thấy đã chuẩn bị đồ ăn xong thì giơ tay ra bảo hàn vân dùng bữa.
“mời cậu” rồi bắt đầu cầm lên dao và nĩa để thưởng thức đồ ăn
hàn vân với cái bụng đang đói cồn cào thì gật đầu lễ phép một cái, rồi cắm mặt lùa đồ ăn vào bụng, miếng thịt bò bít tết hảo hảng bị hắn cắm một miếng mất đi một nửa,
nhìn thấy hàn vân ăn như hổ đói, hai mẹ con người phụ nữ kia trợn mắt mà nhìn, người phụ nữ nhìn một lúc thì gật đầu một cái tỏ vẻ đắc ý.
khi đã đánh chén xong xuôi, hàn vân ngửa mặt lên trời đánh ợ một cái, vơ lấy ly nước hoa quả ép ở trên bàn uống một hơi cạn sạch
ăn xong không biết làm gì, hàn vân đành ngồi nhìn hai người phụ nữ phía đối diện dùng bữa, họ ăn rất chậm, như thể là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, mỗi một cử chỉ đều cực kỳ tinh tế, khác hăn một tên đầu đường xó chợ như hắn,
hàn vân nhìn cô gái xinh đẹp kia dùng bữa càng nhìn hắn càng thấy quen, nhưng vẫn không nhớ được đã gặp cô gái kia ở đâu.
người phụ nữ đang ăn thấy hàn vân nhìn con gái mình bằng ánh mắt xăm xoi thì trong lòng chán ghét
khi dùng bữa xong, bà ta lấy giấy ra lau miệng rồi bắt đầu nói.
“cậu mỗi lần bị như vậy thì kiếm được bao nhiêu tiền? cậu muốn bao nhiêu?”
“hở” khi nghe thấy vậy hàn vân ngạc nhiên hỏi
cô gái kia thấy mẹ mình nói như vậy thì chen vào nói
“ anh thấy trong người không khỏe chỗ nào không?, nếu cảm thấy trong người vẫn còn đau thì cứ việc đến bệnh viện, tôi sẽ lo viện phí”
người phụ nữ kia thấy con gái nói như vậy thì tức giận nói.
“hắn thì có bị làm sao chứ? nhìn khoẻ mạnh thế này mà lại còn ra đường giả vở đụng xe để ăn vạ hả?
“bà nói cái gì?: hàn vân nghe thấy vậy thì bực mình nói lại
người phụ nữ thấy hàn vân cãi lại, bèn tiếp tục nói
“hừm, lại không phải sao? thấy con gái tôi đi xe ngang qua thì liền chạy ra đường vờ đụng xe để kiếm chút tiền chứ gì, lúc đầu tôi cứ tưởng cậu là bị thương thật, nên tận tình chữa lành thương thế cho cậu, nhưng mà có kẻ nào bị đụng xe lại khỏi hẳn vào hôm sau không, chắc chắn là dùng mánh khóe để kiếm tiền, tiền của chúng tôi không có thiếu, cầm lấy rồi đi cho khuất mắt tôi”
bà ta nói xong rút từ bọc tiền ra một sấp tiền mặt, ném lên bàn, nhìn cọc tiền ước chừng phải hơn hai mươi ngàn , tiền này hàn vân đi làm cả năm trời chưa chắc đã kiếm được,
nhìn cọc tiền trên bàn hàn vân hoa cả mắt.
“cmn, ăn vạ mà được nhiều tiền thế này, thảo nào ngoài đường đầy mất thằng đi đụng xe người ta rồi ăn vạ” hàn vân trầm trồ nói.
nuốt nước miếng 1 cái ực, tay muốn cầm lên cọc tiền kia, nhưng trong lòng hàn vân vẫn còn chút phẩm giá nên hắn bình tĩnh nói
“bà nghĩ có tiền thì có thể coi thường người khác như thế sao?, tôi cố ý đụng xe bao giờ, ?”
người phụ nữ nghe hàn vân nói như vậy