Tỉnh dậy trong phòng bệnh hàn vân nhìn qua cửa sổ thấy trời vẫn còn đầy sao, vẫn tối đen như mực, hắn nhìn thấy quanh người mình cắm toàn là dây dợ chỗ thì cắm kim tiêm vào tay chỗ thì chọc vào mũi làm hắn cực kỳ khó chịu, lúc mới tỉnh hắn còn tưởng bị người ngoài hành tinh bắt cóc để thí nghiệm. kì lạ là người hắn chẳng thấy đau đớn chút nào, chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, hơn thoát lực.
trầm vân nhìn thoáng qua căn phòng bệnh, phòng bệnh này cực kỳ sang trọng, trang thiết bị cực kì tiên tiến đủ mọi loại, thậm chí hắn còn thấy một vị y tá đang ngồi lướt mạng xã hội, cái miệng không ngừng cười tủm tỉm dường như là không để ý hàn vân đã tỉnh dậy, hắn thầm nghĩ,
“cái nơi quỷ quái gì đây”
hàn vân mơ màng nhớ lại lúc mình đang đinh ra khỏi quán bia để đi tiểu thì bị một chiếc xe hơi tông chúng, rồi hàn vân cứ thế xuất hiện ở đây.
mơ màng gọi một nữ y tá đang ngồi trực bên cạnh
“ờm, xin hỏi, sao tôi lại ở đây thế ạ”? hàn vân mệt mỏi nói
khi nàng thấy có người gọi bên cạnh thì ngạc nhiên, nàng thấy bệnh nhân đang gọi mình một bệnh nhân mà đáng lẽ không thể tỉnh vào lúc này, vẻ mặt chợt đổi từ ngạc nhiên sang kinh hoàng chạy vội ra khỏi phòng không ngừng kêu lớn
“trưởng khoa, trưởng khoa”
hàn vân nhìn thấy nữ y tá hốt hoảng chạy mất trong lòng buồn bực,
“moá, tôi tuy rằng không đẹp trai nhưng không đến nỗi xấu trai đến vậy, không cần phải chạy như nhìn thấy ma vậy chứ
hàn vân đánh giá phòng bệnh một lúc, thấy thiết bị khá là đắt tiền, đoán được ra là mình sau khi bị xe tông thì được đưa đến đây,
“ở phòng bệnh đắt tiền thế này thì viện phí trả bảo giờ cho đủ?”
một lúc sau đang trầm ngâm suy nghĩ thì một vị trung niên mặc quần áo bác sĩ bước vào phòng, mái tóc đã hói, đeo một chiếc kính cận, trước ngực đeo một chiếc thẻ có ghi mình là trưởng khoa chấn thương chỉnh hình phạm minh vũ, hắn cầm trong tay quyển sổ hết nhìn hàn vân rồi lại nhìn vào quyển sổ trên tay, thấy hàn vân ngồi thẳng trên giường làm hắn cực kỳ kinh ngạc,
ra hiệu cho hàn vân thả lỏng cơ thế, vị bác sĩ phạm minh vũ khi bắt đầu kiểu tra cơ thể hắn
“mạch đập bình thường,”
“tim đập ổn định”
“cậu có thấy đau ở đâu không” phạm minh vũ nắn nắn vài chỗ khớp xương của hàn vân rồi hỏi.
khi kiểm tra sơ lược cho hàn vân vân, phạm minh vũ bỏ kính xuống nói
“từ lúc tôi làm bác sĩ đến giờ cậu là trường hợp đầu tiên mà tôi gặp đấy, gãy sương sườn, dập lá lách mà hôn mê có một ngày một đêm mà đã tỉnh dậy rồi, tôi vào tối qua thậm chí còn đã phẫu thuận cho cậu, nhưng bây giờ vết thương tôi khâu đã lành lại hết rồi?”
phạm minh vũ cực kỳ kinh ngạc như nhìn thấy quái vật
“mọi chứng năng đều bình thường, anh có thấy cơ thể mình thế nào không?”
hàn vân buồn bực lắc đầu, sao lão già này cứ sờ mó cơ thể, làm hắn không thích chút nào, tại sao lại không phải là một vị y tá?
chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi chết tiệt này, hắn nghe thấy mình bị vứt ở đây một ngày đêm làm hắn càng thêm buồn bực, thầm chí hắn còn không nhìn thấy cái balo của mình ở đâu.
“tôi chẳng thấy gì cả, anh có cần kiểm tra thêm gì không? tôi muốn xuất viện sớm, nằm đây nhiều tôi không có tiền trả đâu, mà còn balo của tôi đâu rồi?”
vị trưởng khoa kia cười nói
“không cần phải trả, có người thanh toán cho cậu rồi, dù sao tôi cũng sẽ kiểm tra một loạt, nếu không có dấu hiệu gì bất thường thì sẽ cho anh xuất viện sớm, nhưng mà balo của cậu tôi không thấy, từ lúc cậu vào đây tôi cũng chẳng thấy người ta mang đồ đạc của cậu để ký gửi”
hàn vân trong lòng kinh hoàng, số tiền hắn tiết kiệm cả năm, chiếc xe máy bây giờ không thấy đâu, trong lòng vừa lo lắng, vừa giận tím cả người, hắn không ngừng chửi mắng kẻ đã tông mình
“tên khốn kiếp tông xe ta, tao đào bới tổ tiên ba đời của mày, đừng để tao tìm thấy mày”
bác sĩ phạm minh vũ nói tiếp
“ tiền viện phí của cậu đã được thanh toán, nếu cậu thích thì có thể nghỉ ngơi ở đây, đến ngày mai thì có thể