Mở cửa xe xuống, là một người con giá chạc tuổi cô gái kia,tóc ngắn, thân hình khỏe khắn. theo sau là một nam tử có phần già dặn, ánh mắt nghiêm nghị, ẩn sau lớp áo là một khối cơ bắp rắc chắc, khi đi xuống xe lập tức đánh giá tình hình xung quanh, nếu là tay mơ gặp ánh mắt của hắn thì ngay lập tức sẽ bại lộ vị trí, nhưng hàn vân không phải tay mơ.
“hừm, thú vị, quân nhân sao?, nhìn cách quan sát thì hình như là tình báo viên.” hàn lâm trong lòng tấm tắc khen.
nhìn một lúc, cô gái và người thanh niên kia liền mở cửa kính, họ hốt hoảng khi nhìn thấy cô giá kia bị đánh thuốc mê,
“thiểm tuyết, thiểm tuyết, cậu không sao chứ, mình là bảo lam đây” bảo lam không ngừng lay tỉnh cô gái
“em ấy bị đánh thuốc mê, nhìn quần áo thì không bị xâm hại, thật may cho em ấy là có cao thủ ra tay giúp đỡ” người thanh niên kia nói, rồi nhìn qua đám bắt cóc, từng tên bị đánh cho tàn phế, thập trí cửa xe còn bị gỡ xuống, đích thị là cao thủ ra tay,”
“cao thủ sao?, nếu so với anh thì sao hả lâm sơn?” bảo lam quay đầu lại nói,
“có thể là ngang sức, có thể là hơn, anh cũng không biết nữa” thanh niên kia cười nói
“em nhìn thấy túi xách của thiểm tuyết bị lấy hết tiền, tên khốn kia thật buồn nôn, lấy tiền của người khác” bảo lam tức giận nói
“thôi người ta cũng giúp đỡ, không có hắn thì không biết thiểm tuyết bây giờ thế nào, nếu anh gặp được hắn thì anh còn đưa nhiều tiền hơn” lâm sơn cười nói, khuyên bảo cô em gái.
“nhưng như thế là vi phạm pháp luật, à em có ý này” bảo lam đang phàn nàn thì ánh mắt sáng lên, tiến đến bên lâm sơn thì thầm.
hàn vân tuy rằng đứng từ xa nhưng cũng nghe được đại khái, hình như cũng suy ra được vài đoạn máu chó,
cô gái tên bảo lam, hình như muốn mai mối anh chàng lâm sơn với cô giá tên thiểm tuyết kia, họ bàn nhau lấy 1000 đồng bị hàn vân chôm mất, nhét lại túi xách của cô gái, rồi bảo là lâm sơn đánh chặn được bọn bắt cóc, cứu được thiểm tuyết, tạo ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
nghe được tình tiết máu chó thế này, hàn vân lắc đầu cười cười, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt “ thật là vô sỉ”
“không được, nếu thiểm tuyết biết được không phải do anh làm thì anh còn mặt mũi nào nhìn em ấy, chuyện này cứ để như vậy đi,” lâm sơn mặt đỏ lên nói
“anh không dám thì để em làm” bảo lam cười cười, lấy 1000 đồng trong ví, nhét vào túi xách của thiểm tuyết, rồi bế co lên xe của mình, nhân tiện gọi điện thoại báo cảnh sát
tầm mười giấy sau thì đâu dây bên kia nhấc máy
“alo, ai gọi tôi giờ này thế.” đầu dây bên kia là giọng nói của một người trung niên, có phần ngái ngủ
“alo chú đạt ạ, cháu bảo lam đây ạ, thiểm tuyết bị người ta bắt cóc, cháu với anh sơn, chặn đường đánh gục được bọn chúng rồi ạ, chú cho các đồng chí đến giúp bọn cháu dẫn bọn chúng về đồn với ạ”
“cái gì, thiểm tuyết bị bắt cóc, cháu ở đâu?.. công viên trung tâm?, được rồi chú cho người đến ngay”
một lúc sau, tiếng còi hú ở thành phố thiên hải kêu lên inh ỏi, xóa đi màn đêm tĩnh mịch.
mặc dù đứng ở rất xa hàn vân cũng nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, hắn bèn tặc lưỡi lần tránh ánh mắt của lâm sơn, chuồn đi mất.
bốn giờ sáng, trong bệnh viện hoàng gia thành phố thiên hải, trong một phòng bệnh, bên ngoài là hàng tá các chiến sĩ cảnh sát đứng ngoài bảo vệ.
đường thiểm tuyết lờ mờ tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là hình ảnh của ba mẹ, có bảo lam và lâm sơn.
“thiểm tuyết, con tỉnh rồi, tại sao lại bị bọn xấu bắt cóc hả con” nói chuyện là một người phụ nữ tầm 50 tuổi khuôn mặt hốt hoảng hỏi.
“con thấy trong người thế nào, có khỏe không, có cần điều trị không” một người trung niên ánh mắt nghiêm nghị hỏi thăm,”
“con thấy bình thường, bảo lam tại sao mình lại ở chỗ này, mình nhớ mình ở đang ở trong bãi đỗ xe đợi cậu thì bị bất tỉnh?” đường thiểm tuyết lắc đầu nói
nghe vậy bảo lam nhanh nhảu, gạt tay lâm sơn nói “ thiểm tuyết, cậu bị bắt cóc, may mà nhờ có anh lâm sơn nhìn thấy, mình với anh ấy lái xe bám theo