Chương 29:
Vì không cho Tần Dĩ Hằng thấy mặt hắn đỏ, Sở Nghĩa lặng lẽ đem tờ giấy nâng lên một chút, lại cúi đầu thấp đi một chút.
Tần Dĩ Hằng anh đang nghiêm túc sao?
Cùng Sở Nghĩa hôn môi?
Chuyện này mà còn viết vào bên trong.
Anh thật là......
Thật con mẹ nó khó tin!
Sở Nghĩa khẽ bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt lại, đầy đầu là đều là mấy chữ Tần Dĩ Hằng viết.
Vốn dĩ chữ Tần Dĩ Hằng rất đẹp.
Còn viết mấy chữ này, Sở Nghĩa hiện tại chỉ thiếu chút nữa xỉu.
Trái tim cũng điên cuồng nhảy lên.
Hắn hít một hơi thật dài, lại chậm rãi thở ra, sau đó tiếp tục xem.
Sau đó, hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Tần Dĩ Hằng!
Sở Nghĩa nghĩ, hiện tại mời Tần Dĩ Hằng cùng hắn lên giường, có thể quá đường đột hay không.
Hắn bình tĩnh lại, lại lần nữa mở mắt ra, một lần nữa nhìn đến cái thứ ba Tần Dĩ Hằng viết.
Thứ ba, cùng Sở Nghĩa làm tình
Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, bình tĩnh một chút.
Dần dần, Sở Nghĩa thở hòa hoãn một hơi.
Nếu chỉ cần viết thích cùng Sở Nghĩa hôn môi, Sở Nghĩa chỉ là có điểm không chịu được, nhưng thêm môt cái này nữa, Sở Nghĩa chỉ cảm thấy, Tần Dĩ Hằng hẳn là chỉ muốn thân thể hắn.
Vời cái ý nghĩ này, mặt của Sở Nghĩa cũng không đỏ nữa, hắn thả tờ giấy xuống, đối với Tần Dĩ Hằng nói :" Được rồi"
Sở Nghĩa không dám nhìn Tần Dĩ Hằng, tự nhiên liền xem nhẹ biểu tình lúc này của Tần Dĩ Hằng.
Một bộ biểu tình giống như đang chờ mong Sở Nghĩa nói cái gì.
"Tờ giấy này em lấy," Sở Nghĩa đem trang giấy gấp lại, gấp lại ý trang tờ giấy kia của Tần Dĩ Hằng , hắn hỏi Tần Dĩ Hằng: "Còn có bao thư không?"
Sở Nghĩa xem nhìn tấm bảng, nhìn bao thư trên bàn, nhìn ống đựng bút, nhưng không nhìn đến Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng có chút thất vọng, đành phải trước tiên đem nắp bút đóng vào, bỏ vào ống đựng bút.
Hắn đứng lên một tí, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi xuống, nhìn tóc Sở Nghĩa: "Tôi viết có vấn đề không?"
Sở Nghĩa lúc này với đối diện tầm mắt của Tần Dĩ Hằng : "Có vấn đề gì?"
Tần Dĩ Hằng ngước cằm nhìn tấm bảng: "Tôi điền đều xem?"
Sở Nghĩa lại cúi đầu: "Ừm."
Tần Dĩ Hằng: "Không có gì muốn hỏi?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có."
Tần Dĩ Hằng mở mồm lại ngậm lại, ngậm lại lại mở ra, ngữ khí nhàn nhạt: "Được."
Hắn đi tìm trong ngăn tủ một bao thư, đưa cho Sở Nghĩa, Sở Nghĩa lấy xong ở trên bao thư viết "Về Tần Dĩ Hằng" rồi đứng lên.
Sở Nghĩa lấy ra điện thoại ra mắt nhìn: "Đã 12 giờ."
Tần Dĩ Hằng gật đầu, hiểu được ý hắn: "Em đi tắm trước đi, tôi còn có chút việc."
Sở Nghĩa dừng một chút: "Anh còn phải làm việc?"
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Sở Nghĩa nghiêng đầu: "Vậy anh vì sao vừa rồi không trở về nhà? Còn cùng em đi đánh bóng bàn."
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa, nói: "Em so với công việc quan trọng hơn."
Sở Nghĩa gật gật đầu: "Nga, được." Hắn đối với Tần Dĩ Hằng cười cười: "Vậy anh đừng làm việc quá muộn, về phòng sớm một chút."
Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt: "Ừ."
Sở Nghĩa cảm thấy mình đã quen phương thức nói chuyện của Tần Dĩ Hằng , mà cái duy nhất hắn muốn khắc phục chính là không cần tự mình đa tình.
Những hành động mà Tần Dĩ Hằng làm vì hắn đều do Tần Dĩ Hằng nghiêm túc kinh doanh hôn nhân, hơn nữa thường xuyên yêu cầu giải quyết nhu cầu thân thể, hết thảy đều dễ dàng giải thích. ( Tuôi mệt hai người á =.=)?
Sở Nghĩa lặng lẽ rời khỏi thư phòng, sau đó về phòng tắm rửa, tắm rửa xong vừa ra liền thấy Tần Dĩ Hằng đã về phòng, đang ở lấy đồ ngủ trong ngăn tủ.
Sở Nghĩa đi ngang qua người hắn, thuận miệng nói câu: "Làm việc xong rồi à?."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.
Tắm rửa xong Sở Nghĩa liền thấy buồn ngủ, hắn vốn là muốn chờ Tần Dĩ Hằng cùng nhau ngủ, nhưng mí mắt thật sự không mở ra nổi, nằm lên giường không bao lâu liền ngủ mất.
Bởi vì trong lòng còn nhớ Tần Dĩ Hằng còn chưa có lên giường, hắn ngủ rất ngắn, khi thì tỉnh, khi thì ngủ.
Lần đầu tiên tỉnh lại là bởi vì nghe được âm thanh phòng tắm, sau đó hắn lại ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại đèn phòng ngủ đèn đã tắt, Tần Dĩ Hằng đã ở bên cạnh hắn.
Sở Nghĩa trong lòng kiên định rất nhiều, đang chuẩn bị an tâm ngủ, đột nhiên cảm giác Tần Dĩ Hằng giống như tới gần hắn một chút.
Mắt hắn đối diện với Tần Dĩ Hằng bên kia, Tần Dĩ Hằng đến gần một chút liền bất động, Sở Nghĩa buồn ngủ đến mức không đủ để chống đỡ mở đôi mắt, cũng không đủ để chống đỡ để hỏi Tần Dĩ Hằng làm sao vậy.
Không bao lâu, hắn hoàn toàn đã ngủ.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không có thể nhanh như vậy liền đi vào giấc ngủ, hắn lúc này đối mặt với Sở Nghĩa, nhìn hắn.
Không bao lâu, hô hấp của Sở Nghĩa liền đều đều, Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm thật lâu trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, sờ cằm Sở Nghĩa .
Sau đó lại sờ đến mũi Sở Nghĩa.
Tiếp theo lại sờ đến tóc Sở Nghĩa .
Cũng do tóc chạm đến mặt, lông mày của Sở Nghĩa nhăn lại, tay Tần Dĩ Hằng lập tức thu lại.
Sở Nghĩa nhăn xong lúc sau rất nhanh lại yên tĩnh, Tần Dĩ Hằng lúc này mới chậm rãi hô hấp.
Tần Dĩ Hằng thu tay lại, nhưng vẫn chưa có ngủ, từ trong ổ chăn tìm được tay Sở Nghĩa rồi liền nắm lại.
Tay Sở Nghĩa so với tay hắn nhỏ hơn một chút, cũng ngắn hơn một chút, nhưng rất thon dài, nhỏ nhắn như vậy, Tần Dĩ Hằng một bàn tay là có thể cầm cả hai tay hắn.
Sau đó dễ như trở bàn tay mà đặt ở trên đầu hắn.
Lúc này, ngón tay của Sở Nghĩa tự nhiên co lại môt chút, có thể bởi vì cảm giác ngón tay động một chút, kích thích đến thần kinh thị giác của Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng cúi đầu, hô hấp có chút nặng nề.
Lúc này đánh thức Sở Nghĩa hình như không tốt lắm.
Hắn khẽ nghiêng người, nằm thẳng lại, sau đó đem tay Sở Nghĩa đặt trên ngực, cầm lấy hắn ngón tay, phát ngốc nhìn trần nhà.
Tần Dĩ Hằng không biết mình ngủ lúc nào, nhưng ngày hôm sau hắn so với Sở Nghĩa dậy sớm hơn, hơn nữa nháy mắt vừa tỉnh, liền phát hiện Sở Nghĩa đang nằm trong lồng ngực hắn, mà tay hắn rất tự nhiên mà đặt ở trên eo Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng thoáng giật giật, phát hiện tay bị Sở Nghĩa gối lên đã tê rần.
Hắn muốn thu tay lại, nhưng vừa động, Sở Nghĩa cũng động theo.
Mắt thấy Sở Nghĩa muốn lui về phía sau một chút, Tần Dĩ Hằng nhanh chóng ôm eo hắn, đem hắn một lần nữa ôm vào lòng.
Sở Nghĩa lại động vài cái, tìm cái tư thế thoải mải liền an ổn ngủ.
Tần Dĩ Hằng cũng mặc kệ tay đã tê rần, đồng hồ báo thức cũng không có vang, hắn hạ đầu xuống, cằm đặt lên đầu Sở Nghĩa, tiếp tục ngủ.
Trên giường lần nữa có động tĩnh là do Sở Nghĩa tỉnh lại.
Hắn đầu tiên là mở to mắt, cảm giác cổ có điểm đau nhức, sau đó mới phát hiện mình gối lên cánh tay của Tần Dĩ Hằng, chân còn đặt ở trên đùi hắn.
Sở Nghĩa trở nên có chút luống cuống.
Sau đó hắn lặng lẽ và chậm rãi nâng chân lên.
Lại lặng lẽ và chậm rãi ngẩng đầu.
Vẫn lặng lẽ và chậm rãi lui về phía sau một chút.
Trong cả quá trình này, hắn vẫn nhìn chăm chú vào mặt Tần Dĩ Hằng, sợ hắn bị đánh thức.
Hắn không biết mình khi gối lên tay Tần Dĩ Hằng ngủ khi nào, cũng không biết như thế nào liền chạy đến nằm trong lồng ngực hắn, hắn hiện tại chỉ hy vọng Tần Dĩ Hằng không biết tất cả những chuyện này.
Lúc trước Tần Dĩ Hằng đã có nói qua với hắn, ngủ đừng cử động, đừng đụng hắn.
Lần này thì tốt rồi, cử động khẳng định là cử động, còn làm động tĩnh lớn như vậy, trực tiếp nằm trong lòng hắn luôn.
Trong lúc Sở Nghĩa đang lui đến vị trí của chính mình, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở mắt ra.
Sở Nghĩa lập tức nín thở, cũng cảm thấy mình hiện tại có giả bộ ngủ hình như cũng không kịp rồi.
"Sớm a." Sở Nghĩa mở miệng trước.
Tần Dĩ Hằng một bộ không giống như là mới vừa tỉnh, cũng nói: "Sớm."
Sở Nghĩa theo bản năng nắm chăn lại, đối với Tần Dĩ Hằng cười gượng : "Anh tại sao lại tỉnh? Đồng hồ báo thức còn chưa có vang ."
Tần Dĩ Hằng ăn ngay nói thật: "Bị em đánh thức."
Sở Nghĩa trong lòng lộp bộp vài tiếng: "Thật xin lỗi a."
Tần Dĩ Hằng cũng hỏi hắn: "Em tại sao lại tỉnh?"
Sở Nghĩa cũng ăn ngay nói thật: "Cổ đau."
Tần Dĩ Hằng thu tay lại: "Tay của tôi quá cứng sao?"
Sở Nghĩa: "Hẳn là không phải đâu."
Sở Nghĩa nói xong lời này liền cắn đầu lưỡi.
Hắn này còn không phải là thừa nhận mình vừa mới gối lên tay của Tần Dĩ Hằng sao?
Không đúng, không phải hắn thừa nhận trước, là Tần Dĩ Hằng hỏi trước.
Cho nên Tần Dĩ Hằng biết a.
Sở Nghĩa cẩn thận mà liếc nhìn Tần Dĩ Hằng, thấy hắn không có tức giận, liền cảm thấy có