Chương 31:
Tần Dĩ Hằng người nam nhân này.
Tuyệt.
Là bởi vì hắn chưa từng có yêu đương qua? Dễ dàng bị trêu chọc như vậy?
Hay là bởi vì hắn ăn thính của Tần Dĩ Hằng, loại người không biết mình đang rắc thính người khác?
Sở Nghĩa tắt màn hình điện thoại, đặt ở trên bụng, nghe tim của mình còn đang đập thình thịch thình thịch, vẫn chưa kịp chậm lại.
Một lát sau, hắn nâng tay lên xem đồng hồ, phát hiện mới qua vài phút.
Đồng hồ này là từ lúc Tần Dĩ Hằng đưa cho hắn ngày đó, Sở Nghĩa vẫn luôn mang, nhưng bởi vì mùa đông quần áo dày, đồng hồ bị giấu đi, hơn nữa hắn không có thói quen xem đồng hồ, cho nên vẫn luôn quên mất việc mình có đeo đồng hồ.
Vậy vì sao hiện tại lại đột nhiên nghĩ tới?
Là bởi vì mới vừa cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện điện thoại xong sao?
Tiện thể nghĩ đến vật cá nhân này.
Lại tiện thể, nhớ tới buổi sáng cùng Chương Khải nói chuyện.
Lại tiện thể luôn, hắn nghĩ tới Chương Khải.
Vì thế Sở Nghĩa lấy điện thoại lên, chụp đồng hồ trên cổ tay, gửi Chương Khải.
Sở Nghĩa: Thế nào?
Chương Khải 5 phút sau liền trả lời hắn.
Chương Khải: Khá xinh đẹp
Chương Khải: Muốn mua?
Chương Khải: Đây là tay người mẫu sao?
Chương Khải: Từ đâu ra đó? Ánh sáng như vậy không tốt.
Sở Nghĩa: Hình như thế.
Sở Nghĩa: Tay người mẫu?
Chương Khải: Nhìn cũng không tệ lắm.
Chương Khải: Cái này nhìn khá tốt.
Chương Khải: Tay người mẫu đều đẹp như vậy, đúng là khá xinh đẹp.
Sở Nghĩa: Huynh đệ
Sở Nghĩa: Đây là tay của tớ.=.=
Chương Khải: Cậu đây là muốn làm gì?
Chương Khải: Tính toán mua hay là đã mua?
Sở Nghĩa: Đã mua
Chương Khải:?
Chương Khải: Chờ chút
Chương Khải: Chờ chút
Chương Khải: Tớ tổng cảm thấy có cái gì không ổn.
Chương Khải: Hả?
Chương Khải: Ngài đây là?
Cũng làm bạn bè nhiều năm rồi, Chương Khải tự nhiên có thể hiểu được Sở Nghĩa đây là muốn nói cái gì, làm gì.
Quả nhiên, Sở Nghĩa bên kia nói.
Sở Nghĩa: Lão công mua cho tớ.
Chương Khải: Tớ biết mà !
Sở Nghĩa tiếp tục: Trên cổ tay anh ấy cũng có một cái giống nhau như đúc.
Sở Nghĩa: Là một đôi.
Chương Khải: Mới vừa đưa?
Sở Nghĩa: Không phải
Sở Nghĩa: Được mấy ngày rồi.
Sở Nghĩa: Trước cả khi cậu tới nhà của tớ.
Chương Khải ở bên kia phá lên cười, chửi mình đúng giống "cẩu" ngốc, cười xong hắn lại oán hận mà mắng cái đệt!
Chương Khải: Cậu có bệnh đi!
Chương Khải: Khoe ân ái còn muốn bổ sung thêm hình ảnh?
Chương Khải: Cho cẩu một cái mạng sống đi
Sở Nghĩa: Ha ha ha
Sở Nghĩa: Cũng chỉ có cậu để khoe thôi.
Chương Khải: Ai u Sở thiết kế, tớ rất vinh hạnh a!
Sở Nghĩa: Biết thế là tốt.
Chương Khải bên kia tắm cũng chưa kịp tắm, ghé vào trên giường bị khoe đến cười đến không còn là chính mình.
Tuy rằng ngoài miệng dỗi, nhưng trong lòng là rất vui lòng.
Từ đại học đến bây giờ, Chương Khải nói chuyện yêu đương ít hay nhiều chính hắn cũng không đếm được, nhưng Sở Nghĩa bên kia cái gì cũng không có, nghẹn nửa ngày, chỉ có một cái Hứa Trí Minh là có thể nói.
Vẫn là bát tự không có thoáng nhìn bát quái (?), rất không thú vị.
Không nghĩ tới a, Sở Nghĩa gần đây, liền cho hắn một thú vị lớn.
Chương Khải: Chúc cậu yêu tha thiết, cũng chúc cậu bị yêu tha thiết.
Sở Nghĩa: Ha ha ha, xin cảm ơn lời của thí chủ.
Sở Nghĩa: Ta đây nỗ lực
Cất điện thoại đi, Sở Nghĩa lại nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó xốc chăn lên, qua nằm bên chỗ Tần Dĩ Hằng ngày thường hay nằm , ngây ngô cười rộ lên.
Tần Dĩ Hằng mỗi ngày đều dọn dẹp chỗ của mình thật sự rất sạch sẽ, hắn không xịt nước hoa, nhưng trên người có một loại mùi đặc thù thuộc về riêng hắn.
Chỉ cần dựa tới gần một chút, là Sở Nghĩa có thể cảm nhận được.
Bình thường buổi tối Sở Nghĩa không sớm như vậy đã ngủ, đơn đặt hàng lớn nhỏ của hắn rất bất định, có đôi khi rất sớm là xong, cũng có đôi khi sẽ bận đến rạng sáng.
Thể chất của con người chính là, ký ức thân thể của bạn đến mấy ngày rạng sáng mới ngủ, thì rất khó sửa đổi lại.
Cho nên tuy rằng Sở Nghĩa nói ngủ ngon, nhưng hắn vẫn rất có tinh thần.
Hắn ở trên giường trở mình, phát hiện trên tủ đầu giường bên Tần Dĩ Hằng có để một cái Ipad.
Sở Nghĩa vừa lúc lười đi xuống lấy máy tính, đơn giản liền duỗi tay cầm Ipad lại.
Tuy rằng Tần Dĩ Hằng lần trước nói tùy tiện dùng, nhưng Sở Nghĩa lúc dùng vẫn gửi cho hắn một tin nhắn.
Sở Nghĩa: Em muốn dùng Ipad của anh.
Tần Dĩ Hằng bên kia rất mau liền trả lời: Chính là để lại cho em.
Sở Nghĩa nhấp miệng nở nụ cười.
Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: Còn chưa ngủ?
Sở Nghĩa: Em muốn xem một chút rồi đi ngủ.
Tần Dĩ Hằng: Được.
Sở Nghĩa thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn mau Tần Dĩ Hằng không có quan niệm nói ngủ ngon liền nhất định phải ngủ, bằng không hắn lại bị phê bình.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, cũng đã gửi câu: Anh cũng nói ngủ ngon với em đi.
Tần Dĩ Hằng: Ngủ ngon
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, cũng hỏi: Xưng hô đâu?
Tần Dĩ Hằng: Tiểu tiên sinh ngủ ngon
Đệt!
Tiểu tiên sinh!
A a a Tần Dĩ Hằng!
Còn may là hiện tại Tần Dĩ Hằng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Sở Nghĩa vì thế hỏi hắn: Vì cái gì là tiểu tiên sinh a?
Tần Dĩ Hằng: Em là của vợ hợp pháp của tôi, cũng chính là tiên sinh của tôi, so với tôi nhỏ hơn, cho nên gọi là tiểu tiên sinh.
Phi thường đường hoàng, giải thích phi thường tẻ nhạt vô vị, nhưng Sở Nghĩa vẫn cảm thấy rất có cảm giác.
Hắn có phải đã hết thuốc chữa rồi hay không.
Sở Nghĩa: Được.
Tần Dĩ Hằng lại nói: Không thích thì nói, tôi đổi cái khác.
Sở Nghĩa đương nhiên thích, nhưng hắn muốn nhìn đáp án khác của Tần Dĩ Hằng một chút.
Sở Nghĩa: Đổi cái gì?
Tần Dĩ Hằng: Sở Nghĩa ngủ ngon
Sở Nghĩa: Thôi
Sở Nghĩa: Vẫn là tiểu tiên sinh đi
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, vẫn là bổ sung: Thích
Ở trước mặt Tần Dĩ Hằng, thích nhất định phải nói phải biểu hiện, bằng không loại tư duy của Tần Dĩ Hằng, hắn nếu uyển chuyển một chút, Tần Dĩ Hằng liền không hiểu.
Tần Dĩ Hằng: Được.
Tần Dĩ Hằng: Vậy tiểu tiên sinh xem xong nhớ đi ngủ sớm một chút
Đầu ngón tay Sở Nghĩa đều tê dại.
Ba chữ Tiểu tiên sinh này quá, quá, quá khiến người mềm yếu.
Sở Nghĩa: Vầng
Sở Nghĩa: Anh cũng sớm đi ngủ một chút.
Tần Dĩ Hằng không có trả lời lại, Sở Nghĩa lướt lên trên, nhìn chằm chằm vào tin nhắn Tần Dĩ Hằng gửi tới mấy chữ "Tiểu tiên sinh ngủ ngon" mà nhìn thật lâu, sau đó đem những lời này chụp lại.
Hắn không xem Ipad nữa, người cũng không còn lười nữa, trực tiếp xuống dưới lầu cầm máy tính của mình lên, ghi ps.
Sở Nghĩa lại trở lại WeChat, đem câu nói vừa rồi chụp lại lưu lại, sau đó lại từ trong ngăn tủ , lấy bao thư ngày hôm qua "Về Tần Dĩ Hằng" cũng đem ra, chụp lại cái yêu thích thứ hai cũng yêu thích thứ ba lưu trên máy tính.
Sở Nghĩa hiện tại phi thường có linh cảm, hắn trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nên hắn muốn đem ba câu nói này xử lý tốt một chút.
Có thể bảo đảm việc gặp người lưu lại trên máy tính, không thể bảo đảm việc gặp người để lưu lại làm bối cảnh nói chuyện phiếm, chuyên môn cho Tần Dĩ Hằng dùng, hơn nữa còn muốn đem nhưng lời