Chương 32:
Sở Nghĩa bỏ hơn một giờ làm cho xong ba trương đồ này , một trương đặt thành ảnh nền của máy tính, một trương đặt thành hình nền điện thoại, một trương đặt thành background nói chuyện phiếm với Tần Dĩ Hằng .
Nếu không phải cái này quả thật có điểm quá ân ái, Sở Nghĩa thiếu chút nữa không chịu nổi chụp hình cho Chương Khải xem.
Hắn phảng phất nghe được Chương Khải đang nói, huynh đệ, tha tớ đi.
Buổi tối hôm nay Sở Nghĩa mơ một giấc, hắn mơ thấy hắn thổ lộ với Tần Dĩ Hằng.
Phi thường khoa trương với hoa hồng tình yêu rải đầy mặt đất, mặt trên những ngọn nến màu hồng, Sở Nghĩa cầm hoa, đợi Tần Dĩ Hằng về nhà.
Như là đang cầu hôn, xung quanh có rất nhiều người, có Chương Khải, có mẹ hắn, có rât nhiều bạn bè hắn ở.
Thời điểm Tần Dĩ Hằng chưa có trở về , mọi người đều nói nói cười cười, bạn của Sở Nghĩa còn đang giúp Sở Nghĩa bày mưu tính kế, đối với hắn nói không cần khẩn trương, nhưng lúc Tần Dĩ Hằng về nhà, trong nháy mắt phòng khách đứng đầy người liền biến mất không thấy.
Bởi vì ở trong mơ, Sở Nghĩa cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chờ Tần Dĩ Hằng tiến vào nhà, hắn vui vui vẻ vẻ đi qua, đưa hoa cho Tần Dĩ Hằng.
Nhưng mà, Tần Dĩ Hằng cũng không có nhận.
Hơn nữa bọn họ đã xảy ra đoạn đối thoại.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Này là cái gì?"
Sở Nghĩa nói: "Hoa."
Tần Dĩ Hằng: "Tôi biết đây là hoa, tôi hỏi em có ý tứ gì."
Sở Nghĩa: "Mua hoa đưa cho anh."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Vì sao đưa hoa cho tôi?"
Sở Nghĩa: "Em thích anh."
Tần Dĩ Hằng liếc mắt nghi hoặc mà nhìn Sở Nghĩa một cái, vẫn không nhận lấy hoa: "Không cần thiết."
Sở Nghĩa nháy mắt bừng tỉnh.
Cái này rốt cuộc là kinh sợ dọa đến cả lúng túng, hắn tạm thời còn không rõ ràng lắm, chỉ biết khi tỉnh lại trái tim nhảy rất nặng.
Còn chưa có từ trong mơ bình tĩnh lại, Sở Nghĩa đầu tiên là có chút khổ sở, chờ hắn sau khi bình tĩnh lại , là bắt lấy chăn nở nụ cười, sau đó kết luận, cái này kinh sợ, rồi bị dọa, sau đó lại cảm thấy xấu hổ.
Giấc mơ này có cái gì cùng cái gì chứ.
Bất quá nói đi cũng nói lại, trong đời sống hiện tại, nếu hắn thật sự tặng hoa cho Tần Dĩ Hằng, còn bày đầy đất ngọn nến cùng hoa hồng, hắn cảm thấy với tính cách của Tần Dĩ Hằng, quả thật rất có khả năng nói với hắn cái này không cần thiết.
Sở Nghĩa chưa bao giờ có lưu luyến và yêu thích người đến mức mang cả vào trong mơ như vậy, đồng hồ báo thức còn chưa có vang, hắn ở trên giường bình tĩnh trong chốc lát, sau đó liền ngủ.
Lần này thì không có mơ nữa, ngủ thẳng cho đến lúc đồng hồ báo thức vang lên.
Tần Dĩ Hằng đi công tác, Sở Nghĩa liền trở nên lười biếng hẳn, nằm tới 9 giờ mới chịu rời giường sinh hoạt.
Trong nhà thiếu mất một người, hắn cũng không câu nệ như vậy nữa, ở nhà hát một chút , mở bản ghi nhớ ra nhìn vào nội dung bên trong đi tưới cây, cho cá ăn, sau đó mới đi làm.
Hôm nay Sở Nghĩa có nhiều đơn đặt hàng hơn hôm qua, kế hoạch có, lâm thời còn nhận thêm mấy đơn, cho nên ngày hôm nay bận tới rồi 11 giờ mới về nhà.
Đóng cửa lại, Sở Nghĩa lấy điện thoại ra liên lập tức gọi điện thoại.
Hôm nay Tần Dĩ Hằng cũng giống hôm qua, rất nhanh liền nhận, Sở Nghĩa nhớ tới ngày hôm qua Tần Dĩ Hằng nói chờ điện thoại của em, trong lòng liền mềm mại, âm thanh cũng không kìm được nhẹ lại.
"Tần Dĩ Hằng " Sở Nghĩa mở miệng trước
Tần Dĩ Hằng nghe xong hỏi: "Làm sao vậy? Rất mệt?"
"Ân," có lẽ là thật sự rất mệt, cũng có thể muốn thuận theo ý tứ của Tần Dĩ Hằng, mệt cho hắn nghe, âm thanh Sở Nghĩa càng nhẹ, giống như đang làm nũng: "Hôm nay rất bận, giữa trưa còn không có thời gian nghỉ ngơi."
Quả nhiên, âm thanh Tần Dĩ Hằng bên kia trở nên ôn nhu: "Đơn đặt hàng rất nhiều sao? Mới về nhà?"
"Ân," Sở Nghĩa thả chìa khóa xuống, đổi giày: "Đơn đặt hàng rất nhiều, em mới về nhà."
Tần Dĩ Hằng: "Lạnh hay không?"
Sở Nghĩa bước vào nhà: "Lái xe không lạnh."
Tần Dĩ Hằng: "Đói không?"
Sở Nghĩa: "Không đói ."
"Được," Tần Dĩ Hằng giống như quát hắn: "Lên lầu tắm rửa một cái rồi đi ngủ đi."
Sở Nghĩa: "Vầng."
Khi nói chuyện, Sở Nghĩa đã đi lên cầu thang, hắn hỏi: "Anh thì sao?Làm xong việc rồi sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Không sai biệt lắm."
Sở Nghĩa so với vừa rồi còn ủy khuất: "Anh còn đang làm việc a."
Tần Dĩ Hằng bên kia cười rộ lên: "Đúng vậy."
Sở Nghĩa: "Anh so với em còn bận hơn."
Tần Dĩ Hằng không quá để ý: "Tôi thường xuyên như vậy."
"Vậy được rồi," Sở Nghĩa hỏi hắn: "Anh nói đi ba ngày, là ngày mai trở về hay ngày kia mới trở về."
"Vốn là muốn ngày kia," Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Em biết trường chúng ta học có kỷ niệm ngày thành lập trường không?"
Sở Nghĩa: "Em biết, kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, mùa hè sang năm, phụ đạo viên của em có gọi điện thoại, kêu em đến lúc đó có rảnh thì đi." Sở Nghĩa hỏi Tần Dĩ Hằng: "Làm sao vậy? Hẳn là cũng có lãnh đạo trường kêu anh đi đi."
"Ân," Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi tháng trước đã nói chuyện với lãnh đạo trường, sẽ quyên góp một lầu giảng dạy."
"Oa." Sở Nghĩa kinh ngạc: "Quyên lầu giảng dạy."
"Đúng vậy." Tần Dĩ Hằng nói: "Cho nên buổi tối ngày mai hẹn cùng bọn họ ăn cơm, nên trở về sớm một chút."
Sở Nghĩa gật đầu nga một tiếng.
"Nếu nói đến việc này," Tần Dĩ Hằng lại nói: "Lầu giảng dạy này vốn là lấy danh nghĩa của tôi quyên góp, em có muốn không? Thêm tên của em vào."
Sở Nghĩa tay đặt ở cửa phòng ngủ dừng một chút, hít vào một ngụm khí lạnh: "Không cần đâu."
Tiện nghi lớn như vậy, hắn có tài cán gì?
Tần Dĩ Hằng bên kia cũng không có thuyết phục: "Không có thì thôi, không có hứng thú thì bỏ."
Sở Nghĩa cười rộ lên, hắn thật sự không dám mà không công mà hưởng lộc.
Sở Nghĩa: "Ngày mai anh mấy giờ xuống máy bay?"
Tần Dĩ Hằng: "Buổi chiều ba giờ đến."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ ngày mai còn phải làm đơn đặt hàng, bỏ đi ý nghĩ muốn đón Tần Dĩ Hằng.
Lần sau đi.
Với tần suất Tần Dĩ Hằng đi công tác như vậy, hắn có rất nhiều cơ hội.
Tần Dĩ Hằng: "Đến phòng?"
Sở Nghĩa bật đèn phòng lên: "Tới rồi."
Tần Dĩ Hằng: "Đi tắm đi, tắm xong gọi điện thoại cho tôi."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Nghe em nói ngủ ngon."
Tim Sở Nghĩa trong nháy mắt đập nhanh lên.
Hắn sắp chịu không được.
Này mẹ nó phương thức kinh doanh hôn nhân cái gì? Tần Dĩ Hằng thật sự không học từ người khác sao? Nếu không phải Tần Dĩ Hằng nói chuyện đường hoàng ra dáng