Chương 51:
Sở Nghĩa cảm thấy nhân sinh quá khó khăn.
Tần Dĩ Hằng người này nói chuyện tốt còn chưa tính, còn làm hắn khó có thể nói như vậy.
Thích vì sao không viết vào?
Không phải ai cũng ngay thẳng giống anh đâu anh!!!!!
Sở Nghĩa suy nghĩ thật lâu, chỉ có thể rất chân thành mà nói: Em ngượng.
Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng bên kia lại gửi đến.
Tần Dĩ Hằng: Hiểu rồi.
Sở Nghĩa cơ hồ lại bị Tần Dĩ Hằng chọc cười.
Ban ngày ban mặt, tế bào thần kinh chỉ vì hắn mà lên xuống phập phồng.
Hắn đợi trong chốc lát, thấy Tần Dĩ Hằng không còn gửi cái gì lại đây nữa, liền đem điện thoại để một bên, bắt đầu làm việc.
Mà bên kia Tần Dĩ Hằng cũng cầm điện thoại chờ Sở Nghĩa trả lời.
Chờ chờ, hắn chờ rồi thấy một cuộc điện thoại.
Tần Dĩ Hằng nhìn trên màn hình lập loè hai chữ "Triệu Tín", nghi hoặc vài giây, rồi nhận.
"Ca!" Triệu Tín trước hô một tiếng, hỏi: "Dì nói anh tới W thị a? Phải không? Phải không?"
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Triệu Tín vui vẻ: "Ca, em cũng ở W thị, anh tới bao lâu a? Em gần đây có rảnh, để em tìm anh đi, chúng ta đã lâu cũng không có gặp."
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "Anh nhìn xem."
Đại khái là rất hiểu biết Tần Dĩ Hằng, cùng với biết chính mình cũng không quan trọng, sẽ không được Tần Dĩ Hằng mau chóng an bài gặp mắt, Triệu Tín ai nha một tiếng: "Cũng đừng nhìn, anh nhìn xong cũng không đến, như vậy đi, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay đi, hôm nay anh lúc nào thì rảnh?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Tí nữa phải gặp nhà nhà tư sản nói hạng mục."
Triệu Tín: "Lập tức liền nói sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Lập tức liền nói."
Triệu Tín: "Nói bao lâu a?"
Tần Dĩ Hằng: "Không biết."
Triệu Tín nghĩ nghĩ, tính tính: "Cho các anh thời gian cơm trưa thêm một buổi chiều nửa là đủ rồi đi."
Tần Dĩ Hằng: "Không xác định."
Triệu Tín không thuận theo, không buông tha: "Đủ mà đủ mà, một cái hạng mục ngay từ đầu có thể nói bao lâu, nói không chừng buổi chiều 3, 4 giờ liền kết thúc, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh." Triệu Tín sợ bị từ chối, lại nói: "Ca, chúng ta đã lâu đã lâu không gặp, thật sự đã lâu, lần trước gặp mặt là lúc ăn tết thì phải, gần một năm á ca, đã lâu rồi đó."
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, thỏa hiệp: "Được, đến lúc đó lại liên hệ."
Triệu Tín còn không bỏ qua: "Buổi tối thì sao? Buổi tối có việc gì không?"
Tần Dĩ Hằng: "Buổi tối không có việc gì."
Triệu Tín: "Thật tốt quá ca, em buổi tối cũng không có việc gì, anh ở khách sạn nào? Em cũng đến khách sạn đó ở, buổi tối anh em chúng ta uống chút rượu đi, chúng ta buổi tối ngủ muộn một chút."
Tần Dĩ Hằng trực tiếp từ chối: "Không được."
Triệu Tín: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Trước khi ngủ anh muốn cùng Sở Nghĩa gọi điện thoại."
Triệu Tín: "......"
Triệu Tín: "......"
Triệu Tín: "......"
Triệu Tín mắng một chữ đệt rất nhỏ, sau đó rất mau mà lại cười rộ lên: "Anh cứ gọi điện thoại, gọi xong chúng ta lại tiếp tục sao, điện thoại có thể gọi bao lâu."
Cái lý do điện thoại có thể gọi bao lâu cực kì kịp thời mà thuyết phục Tần Dĩ Hằng.
Quả thật hắn cùng Sở Nghĩa gọi điện thoại không được bao lâu.
Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn không có trực tiếp đáp ứng: "Buổi tối lại nói."
Triệu Tín làm bộ Tần Dĩ Hằng đã đáp ứng rồi: "Được, em buổi chiều lại cho anh gọi điện thoại, anh cứ bận đi, thay em chào anh dâu một tiếng."
Triệu Tín hẳn là em họ hoạt bát và dính người nhất của Tần Dĩ Hằng, hắn dính người không phải trước sau đều phải dính, mà là một khi đã xuất hiện bên cạnh hắn, hắn liền nhất định phải gặp, nhất định phải cùng nhau nói chuyện, nhất định phải ở bên cạnh cậu.
Không chỉ có là Tần Dĩ Hằng, bà con thân thích, Triệu Tín đều làm như vậy.
Bất quá ở nhà, Triệu Tín bội phục nhất, thích nhất chính là Tần Dĩ Hằng, chỉ là thích vẫn thích, sợ cũng thật sự sợ.
Tần Dĩ Hằng không phải là người thật sự thích người nào đó, hắn ở phương diện này chỉ là không quá thích chủ động, nhưng nếu là quan hệ có chút thân cận và người kia chủ động muốn gặp mặt hắn, thời gian cho phép, hắn cân nhắc một chút vẫn là đáp ứng.
Cho nên Triệu Tín sau khi gọi điện thoại, Tần Dĩ Hằng liền đem chuyện cùng Triệu Tín gặp nhau nói, cũng nói Hứa Kính buổi chiều sau khi kết thúc, không cần phải an bài chuyện tiếp theo.
Quả nhiên cùng dự đoán của Triệu Tín giống nhau, sau buổi đàm luận với nhà tư sản về kết thúc, rời đi thời gian vừa lúc là ba giờ hai mươi.
Mới lên xe, Tần Dĩ Hằng liền thu được Triệu Tín WeChat.
Triệu Tín: Anh trai.
Triệu Tín: Tần Dĩ Hằng, anh trai
Triệu Tín: Kết thúc chưa anh?
Tần Dĩ Hằng ghét bỏ cái cách gọi này của hắn, trực tiếp tắt WeChat, gọi điện thoại qua.
Triệu Tín rất nhanh liền nhận, cũng mở miệng trước: "Kết thúc rồi hả anh?"
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Triệu Tín: "Anh tới chỗ em trước đi."
Tần Dĩ Hằng hỏi trước: "Nơi nào?"
Triệu Tín: "Bowling, anh tới chơi không."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Triệu Tín vui vẻ : "Em gửi địa chỉ cho anh."
Điện thoại sau khi cúp, Triệu Tín đã gửi địa chỉ lại, Tần Dĩ Hằng trực tiếp gửi cho Hứa Kính.
"Đưa tôi qua đó cũng không còn việc gì, thời gian của cậu tự mình an bài đi." Tần Dĩ Hằng đối với Hứa Kính nói.
Hứa Kính gật đầu: "Được, Tần tổng có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."
Vốn cũng không có việc gì, bị Hứa Kính vừa hỏi, Tần Dĩ Hằng đột nhiên có việc.
Tần Dĩ Hằng: "Cậu nghĩ giúp tôi đợt này về nên đưa Sở Nghĩa cái gì."
Hứa Kính gật đầu: "Đã biết."
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Tần tổng, nếu ngài có ý tưởng về việc mua quà tặng Sở tiên sinh vẫn là ngài tự mình quyết định đi."
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, vậy để tôi."
Triệu Tín cực kì nhiệt tình mà ở dưới lầu đợi, cho nên xe Tần Dĩ Hằng vừa đến, hắn còn so với phục vụ còn vội vàng nghênh đón hơn.
"Ca, ca." Triệu Tín mở cửa ra, mặt đầy tươi cười: "Đã lâu không thấy, không nghĩ tới trước khi ăn tết còn có thể ở đây gặp anh."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, không kinh ngạc mà xuống xe.
Triệu Tín: "Anh ở W thị bao lâu a?"
Tần Dĩ Hằng: "Bảy ngày."
Triệu Tín: "Vậy được, tí nữa gửi địa chỉ khách sạn của anh cho em đi, em sang bên đó ở."
Tần Dĩ Hằng không quá đồng ý: "Anh mỗi ngày đều có việc, em đừng có quấy rầy."
Triệu Tín: "Không quấy rầy, em không quấy rầy anh, em chỉ muốn cách anh gần hơn." Như là sợ Tần Dĩ Hằng không đáp ứng, Triệu Tín lại nói: "Em có đoạn thời gian ở W thị, quá phiền, trên tay vẫn đang có một hạng mục không lấy được, lão cho em kéo, hơn nữa không biết hắn thông báo khi nào, em làm không tốt lại phải trở về," Triệu Tín đối Tần Dĩ Hằng cười cười: "Ca anh đã đến rồi thì tốt, chỉ cho em một chút."
Tần Dĩ Hằng: "Không biết."
Triệu Tín cười rộ lên, hắn liền biết là sẽ như thế này: "Không cần phải nói cái gì, bồi em là được, em quá cô độc."
Tần Dĩ Hằng: "Không rảnh."
Triệu Tín lui một bước: "Không cần anh rảnh, em biết anh cùng em ở cùng một chỗ là được."
Tần Dĩ Hằng lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Em đừng trước mặt anh nói chuyện kiểu này."
Triệu Tín cười rộ lên: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Nghe không quen."
Nếu Tần Dĩ Hằng không có từ chối, Triệu Tín trực tiếp cam chịu Tần Dĩ Hằng đã đồng ý bọn họ có thể ở cùng khách sạn.
Triệu Tín nhìn thấy Tần Dĩ Hằng là thật sự vui vẻ, cho nên này dọc đường đi này vẫn nói không ngừng.
Nói xong công việc đến nói người nhà, nói xong người nhà nói đến chuyện gặp được gần đây, nói xong chuyện gặp được gần đây lại nói đến chuyện khi còn nhỏ.
Lúc đầu Tần Dĩ Hằng còn sẽ ừ vài tiếng, đến lúc sau Tần Dĩ Hằng lười mở miệng nữa, Triệu Tín nói, hắn nghe là được.
Tới thang máy rồi, đề tài của Triệu Tín đột nhiên chuyển tới hôn nhân của Tần Dĩ Hằng.
"Ca việc anh kết hôn sao lại im ắng như vậy? Anh nếu không đăng trên vòng bạn bè mọi người đều không biết." Triệu Tín hỏi: "Vậy có nghĩa chưa làm đám cưới sao?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Sang năm làm."
"Em rất mong chờ," Triệu Tín đỡ cửa thang máy, để Tần Dĩ Hằng đi ra ngoài trước: "Nói trở về, em còn chưa có gặp qua vị kia của anh đâu, lúc trước bạn em giới thiệu để hợp tác với cậu ấy, chúng ta chỉ ở trên WeChat nói chuyện, một nhà thiết kế rất kiên nhẫn, cơ bản em yêu cầu cái gì cậu ấy đều có thể thỏa mãn, một người rất tốt."
Tần Dĩ Hằng nghe dần dần cười rộ lên, nhìn còn