Chương 52:
Triệu Tín trong lúc cùng Tần Dĩ Hằng ăn cơm thì nhận được tin nhắn từ trợ lý của mình.
Trợ lý nói Sở thiết kế đã trả lời bưu kiện, còn nói có thể cùng công ty chúng ta hợp tác.
Triệu Tín kêu trợ lý chụp hòm thư gửi lại đây, sau đó len lén liếc mắt nhìn anh trai ngồi đối diện đang ăn canh.
Thời gian trên hình biểu hiện là 18 giờ 16 phút, cơ hồ là vừa thu được, trợ lý liền nói cho hắn.
Triệu Tín cất điện thoại đi, lại nhìn đến Tần Dĩ Hằng.
Anh trai bình tĩnh như vậy là đã nhận được bưu kiện sao? Chờ mình cho rằng có mình nhận được mà vui vẻ, sau đó đánh đòn cảnh cáo cho mình?
Triệu Tín tự hỏi vài giây, vẫn là nhịn không được thử một câu: "Ca, hôm nay anh dâu rất bận sao?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không biết."
Triệu Tín nhíu mày.
Nghe không ra ngữ khí của anh trai.
Có ý tứ gì vậy.
Hắn lại ăn hai miếng cơm, rốt cục vẫn không nín được lấy điện thoại ra.
"Ca," Triệu Tín bấm mở WeChat, đưa tấm hình trợ lý chụp cho hắn cho Tần Dĩ Hằng xem: "Anh dâu nhận đơn đặt hàng của em, còn anh thì sao?"
Tần Dĩ Hằng dừng một chút, nhìn chằm chằm hình ảnh kia vài giây.
Triệu Tín tiếp tục hỏi lại: "Ca, còn anh thì sao? Nhận được rồi sao?"
Tần Dĩ Hằng thả muỗng xuống, lấy điện thoại ra.
Không có tin tức.
Hắn không có tự hỏi nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Kính.
Có thể là quá rảnh rỗi, Hứa Kính rất nhanh liền nhận điện thoại.
"Tần tổng."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Buổi chiều bưu kiện gửi cho Sở Nghĩa là ai gửi?"
Hứa Kính nói: "Bên bộ kế hoạch gửi."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nhận được trả lời không?"
Hứa Kính: "Tôi không biết, tôi đi hỏi một chút."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Cuộc điện thoại này Triệu Tín vẫn nghe được, Tần Dĩ Hằng vừa nói như vậy hắn lập tức tự tin lên.
Nhưng trợ lý của anh trai còn chưa có trả lời, hắn không thể cao hứng quá sớm.
Chỉ có thể nghẹn một cục, trước tiên cúi đầu ăn xong đồ ăn đã.
Không bao lâu, Hứa Kính gọi điện thoại lại.
Triệu Tín bất động thanh sắc mà ngẩng đầu lên một chút, nghe Tần Dĩ Hằng bên này nói: "Ừ, đã biết."
Sau đó Tần Dĩ Hằng liền cúp.
Triệu Tín lại lần nữa cúi thấp đầu xuống.
Không khí an tĩnh vài giây, Tần Dĩ Hằng mới mở miệng nói chuyện.
"Em thắng."
Ngữ khí Tần Dĩ Hằng rất thấp, Triệu Tín căn bản không dám lớn tiếng chúc mừng.
Không chỉ có không dám chúc mừng, thậm chí không dám làm động tác gì lớn, lúng túng đến giống như lần này hắn mới là người thua cuộc.
"Em thắng sao, chắc anh dâu gửi câu trả lời đến công ty anh hơi muộn," hắn càng nói càng nhỏ giọng: "Hay là căn bản không trả lời?"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu ăn canh, một bộ không phải rất muốn nói chuyện: "Không trả lời."
Triệu Tín thấp đầu ồ một tiếng, cúi đầu lại uống một ngụm canh.
Thất sách (1), nếu hắn biết là loại kết cục này, hắn hẳn là sẽ cùng anh trai đánh cược thêm một vài cái. [ (1) thất sách – Sai lầm trong việc sắp đặt mưu kế.]
Triệu Tín nghĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thay đổi ý tưởng.
Thôi, anh trai thoạt nhìn giống như có chút buồn.
"Ca," Triệu Tín cố gắng ha ha cười rộ lên: "Anh dâu có thể là không thấy được bưu kiện của anh hay không, bưu kiện của chúng ta gửi cùng thời gian, cậu ấy rất có thể chỉ nhìn thấy của em, không thấy được anh, còn có khả năng hệ thống bị trục trặc."
Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Tín một cái, một bộ biểu tình em nghiêm túc sao: "Loại tình huống này tỷ lệ là nhiều hay ít?"
Triệu Tín trả lời: "Rất nhỏ."
Tần Dĩ Hằng nói: "Em đang an ủi anh?"
Triệu Tín ha ha: "Có thể vậy đi."
Tần Dĩ Hằng: "Không cần."
Sở Nghĩa ở ngàn dặm bên ngoài đương nhiên không biết Tần Dĩ Hằng đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng công ty Phi Vân gửi tới phong bưu kiện kia, hắn đã nhìn không dưới ba lần.
Rất muốn nhận, lại không biết nên nhận hay không nên nhận.
Cuối cùng vẫn là bởi vì công việc hôm nay chưa có làm xong, mới mạnh mẽ kêu chính mình tắt hòm thư đi.
Hôm nay công việc không nhiều lắm, Sở Nghĩa khó được có thể cùng hai vị nhân viên cùng nhau tan tầm.
Ba người trò chuyện, rồi chờ Tiểu Triển đóng cửa lại, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Tiểu Triển cùng Dung Dung đều là ngồi tàu điện ngầm tới, tính thời gian, Sở Nghĩa nói: "Anh đưa hai em về nhà đi."
Tuy rằng không tiện đường, nhưng cũng không xa lắm.
Nhưng Sở Nghĩa nói xong, mới nhớ tới, hôm nay hắn cũng không có lái xe lại đây.
Tiện thể, hắn nghĩ đến, hắn hiện tại đã có được tài xế riêng.
"Được thôi lão đại." Dung Dung lập tức đáp ứng.
Tiểu Triển cũng không khách khí: "Cảm ơn lão đại."
Hai người nói xong liền muốn đi đến chỗ Sở Nghĩa bình thường hay ddaaaauj xe, nhưng Sở Nghĩa gọi bọn họ lại: "Không phải bên kia, ở bên này."
Dung Dung cùng Tiểu Triển dừng bước lại, nhìn theo tay Sở Nghĩa tay, nhìn đến một nam nhân mặc âu phục đứngở bên cạnh một chiếc xe.
Môt chiếc xe quen thuộc, xe của lão công lão đại.
Cho nên, đây là?
Hai người liếc nhau, Dung Dung bật cười trước: "Đã hiểu, lão đại khoe ân ái."
Sở Nghĩa: "......"
Tiểu Triển cũng lặp lại: "Đã hiểu, lão đại khoe ân ái tới."
Sở Nghĩa: "......"
Sở Nghĩa chỉ cười gượng một tiếng.
Lần này thật đúng là không phải cố ý.
Nhà Dung Dung cùng Tiểu Triển chỉ đều cách mấy trạm tàu điện ngầm mấy trạm, rất nhanh đã đến.
Lúc hai người ở trên xe, sẽ cùng Sở Nghĩa tâm sự, bọn họ vừa đi, trong xe tức khắc liền an tĩnh.
Sở Nghĩa lấy ra di động chơi trong chốc lát, trong lòng nghĩ đến Tần Dĩ Hằng, không biết hắn bên kia làm xong việc chưa.
"Tiểu Trần," Sở Nghĩa cất điện thoại vô túi, hỏi: "Tần Dĩ Hằng anh ấy thường xuyên tăng ca sao?"
Tiểu Trần: "Năm nay tăng ca ít, trước kia mỗi ngày đều tăng ca."
Sở Nghĩa gật gật đầu, cảm thán: "Rất vất vả."
Tiểu Trần cười cười: "Lúc đầu Phi Vân vừa thanh lập rất mệt, bệnh bao tử của Tần tổng cũng là bị khi đó."
Sở Nghĩa chẹp miệng, đầu óc đột nhiên hiện lên bộ dáng Tần Dĩ Hằng lúc trước.
Lại mệt lại cô độc, phát bệnh cũng không biết có người chăm sóc hay không.
"Bất quá hiện tại khá hơn nhiều, Tần tổng làm việc và nghỉ ngơi bình thường cũng rất nhiều, công ty phát triển cũng rất ổn định," Tiểu Trần cười cười: "Cũng thành lập gia đình, thật sự rất thành công."
Sở Nghĩa gật đầu: "Anh ấy xác thật rất ưu tú."
Tiểu Trần đáp lời: "Sở tiên sinh cũng không kém, ngài cùng Tần tổng rất xứng đôi."
Sở Nghĩa: "Vậy sao."
Tiểu Trần: "Đúng vậy."
Sở Nghĩa bỏ tay