Lạc Viêm Chi tưởng rằng cái đám người khiêu chiến hôm trước đã chấm dứt rồi, vậy mà không ngờ bây giờ lại còn kéo người đến lần nữa. Đã thế lần này còn lôi cao thủ tới. Biết thế lúc đó cứ dứt điểm cho xong.
Đang trên đường về nhà thì bị chặn lại, sao mà số của cậu lại nhọ thế cơ chứ.
Đám người trước mặt Lạc Viêm Chi có vẻ là một băng đảng. Nhìn cách ăn mặc tương tự nhau cậu dễ dàng đoán ra điều này.
Ở giữa bọn họ là một người đàn ông trung niên. Mà phía sau người đàn ông ấy là bóng dáng đô con quen mắt. Hừ, chính xác là gã vừa gây sự ở trường, Phúc Dã.
Cái tên này, bị giáo huấn đến thế vẫn còn muốn gây sự?
"Cha, hắn chính là người vừa gây sự với con." Phúc Dã chỉ tay về phía Lạc Viêm Chi tố cáo.
Ai gây sự? Rõ ràng gã mới là người gây sự! Lạc Viêm Chi trợn trắng mắt, cái trình độ đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người này khiến cậu phải bái phục.
"Cô gái mà cậu theo đuổi từ chối cậu thì liên quan gì tới tôi cơ chứ?" Lạc Viêm Chi không hề khách khí mà nói thẳng.
Lúc trước còn nghĩ cậu ta có chút lý trí, bây giờ xem ra không khác gì mấy đám não tàn.
"Chẳng phải cô ấy thích cậu sao? Tất cả đều tại cậu!" Phúc Dã nhắm mắt nói bừa.
Lạc Viêm Chi giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào gã, giọng nói cũng trở nên sắc bén, "Chính cậu không có bản lĩnh còn đi đổ lỗi cho người khác à, nực cười. Cô ấy thích tôi thì sao, chả lẽ bây giờ ai đó thích tôi thì đều là lỗi của tôi à, tôi không đội được cái nồi này đâu. Mức độ ích kỷ như cậu thì bị từ chối cũng đáng lắm."
Loại người như Phúc Dã chính là loại mà cậu ghét nhất, không khác gì bà dì của cậu. Lúc nào cũng tự cho mình là nhất.
Bị Lạc Viêm Chi hống như vậy, Phúc Dã lập tức rụt người lại.
Cha Phúc Dã nhướn mày quan sát. Khi nghe những lời của Lạc Viêm Chi lẫn nhìn vào biểu hiện của Phúc Dã, lập tức hiểu rõ được vấn đề. Kiểu này chắc chắn là con của ông đi gây sự lung tung rồi, đúng là mất mặt.
Có điều dù sao cũng là con của mình, không thể để cho người khác chửi vào mặt như vậy được. Có gì lúc về sẽ giáo huấn sau, bây giờ người cũng đã chặn rồi, đâm lao đành phải theo lao.
Xét về phần nào đó, quả thật hai người này đúng là cha con.
"Bắt đầu đi."
Ông không nhiều lời, tay phải giơ lên ra hiệu. Ngay lập tức hai tên cao to áp sát Lạc Viêm Chi. Bọn họ giơ tay lên, dùng Thần Mị bao lấy nắm đấm, cùng lúc đấm vào mặt cậu.
Lạc Viêm Chi khụyu gối, thối lui về sau nhằm né tránh. Tay chẳng nhàn rỗi mà phóng lửa về phía bọn chúng.
Mục tiêu phía trước đột nhiên biến mất, mà tốc độ ra đòn của hai tên này khá nhanh, Thần Mị bao bọc tay va chạm, phát ra âm thanh vang dội.
Lạc Viêm Chi cảm nhận được tiếng trống lồng ngực. Nếu không phải vừa nãy cậu phản ứng nhanh, có lẽ giờ phút này dung nhan đã bị hủy hoại.
Bọn họ đúng là không có ý định nương tay.
Sau chiêu thức vừa rồi, tên bên phải hình như đã bị thương. Gã phun ra một ngụm máu, quỳ trên mặt đất. Một tên khác gần đó chạy lên đỡ.
Sức mạnh đương đầu sức mạnh, bên yếu hơn sẽ bị thương. Lạc Viêm Chi không lạ gì chuyện này, trong cổ họng của cậu đang dâng lên ngụm máu tanh. Đáng nói hơn là số lượng người của băng đảng bên kia, tính cả Phúc Dã và cha gã thì có mười một tên. Cậu nghiến răng, tính toán xem nên ứng phó như thế nào.
Người đàn ông trung niên cười khinh bỉ, "Sức mạnh cũng chỉ có chừng đó."
Bởi vì Lạc Viêm Chi chưa tung ra toàn bộ năng lực của mình nên cha Phúc Dã nghĩ cậu cũng chỉ cỡ con trai ông ấy.
"Xông lên!" Lão ra lệnh, theo đó cũng phóng một tia nước sắc bén lên, nhanh chuẩn mà cắm vào tay của Lạc Viêm Chi.
Lạc Viêm Chi lảo đảo ôm lấy cánh tay chảy máu mình, giấu nó ra phía sau chịu đựng đau đớn, nén Thần Mị tạo thành hoả cầu, bắt đầu di chuyển. Nếu cả đám này đều cùng năng lực như hai tên vừa nãy, cậu nhất định phải đề cao cảnh giác.
Lạc Viêm Chi đảo mắt, phát hiện ba tên lao tới, một tên nhảy lên trời. Cậu bật người, ném hoả cầu vừa tạo lên trên. Tay phải bắt lấy cổ tay gã, cơ thể xoay ngược chiều kim đồng hồ, sử dụng khuỷu tay chấn vào ngực gã. Cùng lúc đó điều khiển nắm đấm được Thần Mị bao bọc hướng về tên còn lại kia.
Tất cả mọi chuyện diễn ra chưa đầy năm giây. Lạc Viêm Chi lui ra sau.
Chờ cho tên tiếp theo phóng tới gần, cậu lập tức
Nhìn một màn này bọn chúng trực tiếp ngu người, tiếp đó nổi giận mà dồn sức đánh vào Lạc Viêm Chi.
Chúng cứ như tre già măng mọc, ép cho Lạc Viêm Chi thở dốc không ngừng. Bây giờ cứ cố gắng chống cự không phải cách hay, sớm muộn cũng sẽ nhanh chóng kiệt sức. Cậu phải nghĩ ra giải pháp gì đó mà rời đi ngay, sức mạnh còn lại sắp không đủ để dùng tấm gỗ dịch chuyển nữa.
Lạc Viêm Chi đảo mắt, sau khi nhìn thấy cái cây lớn sắp gãy ở bên phải lập tức nảy ra một ý. Cậu vừa đánh trả vừa lùi về phía cái cây đó, dùng lửa tạo thành tấm màng chắn nhỏ chặn lại công kích của bọn họ.
"Hừ, có giỏi thì toàn bộ xông lên đi." Đến đúng vị trí phù hợp, Lạc Viêm Chi cười khẩy khiêu khích.
Đám người kia đều đã mất bình tĩnh, mấy ai quan tâm được rằng Lạc Viêm Chi đang định làm gì. Bọn chúng đồng loạt dồn lực, đưa tay đấm về phía mà cậu đang đứng.
Chỉ chờ có thế, Lạc Viêm Chi lập tức bật người lăn khỏi đó. Cái cây bị dồn lực như vậy liền ngã xuống, ngã đúng vào cơ thể bọn chúng.
Lợi dụng sơ hở này, Lạc Viêm Chi lôi tấm thẻ đen của mình ra, truyền năng lượng vào đó rồi biến mất ngay tại chỗ. Khi cha của Phúc Dã tính đi tới thì đã không còn kịp nữa.
Tấm thẻ đáp không chuẩn khiến cậu vừa về tới nhà đã nằm đè trúng Tiểu Tư đang khoanh chân trên giường. Hắn tựa như không ngờ đến có người đột nhiên rơi xuống, vậy nên tránh không thoát.
Nhận ra người đang đè mình là Lạc Viêm Chi, Tiểu Tư lập tức thu hồi những hắc ám đang định phóng ra. Hắn đưa tay ôm lấy cơ thể của cậu, muốn để cậu nằm thoải mái hơn một chút. Thế nhưng khi ngửi thấy mùi máu chưa tan trong không khí, Tiểu Tư liền sầm mặt lại.
"Anh, sao vậy?"
Lạc Viêm Chi cố gắng nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng, sắc mặt tái nhợt mà lắc đầu.
Cánh tay chưa được băng bó nên chảy máu liên tục, sắc mặt của Tiểu Tư đen chưa từng có. Hắn nhẹ nhàng lật người của cậu lại, sau đó chạy đi tìm lấy thuốc mà Lạc Viêm Chi từng mua cho mình.
Hắn không tiện hỏi tại sao cậu lại trở nên thế này, mày chau lại rửa sạch vết thương rồi băng bó cho cậu.
Vết thương này rõ ràng là bị người khác tấn công, là ai đã tấn công Lạc Viêm Chi? Là tên nào dám làm chuyện như vậy?
Tiểu Tư nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, khớp xương kêu răng rắc. Ở nơi mà hắn không biết, Lạc Viêm Chi thiếu chút nữa đã mất mạng, quả thật đáng hận.
Hắn cố dằn ép phẫn nộ trong lòng, ôm lấy cơ thể mệt mỏi nên ngủ gục của cậu lên, cúi đầu hạ nhẹ một nụ hôn lên cái trán đang nhăn lại của cậu.
"Ngủ ngon."