Lúc Lạc Viêm Chi tỉnh dậy thì bầu trời đã tối mịt, xung quanh chỉ có một tia sáng léo lắt. Cơ thể của cậu do dùng lực quá độ nên bây giờ trở nên cực kỳ mỏi mệt, nhất là vết thương ở trên cánh tay, vết cắt có vẻ hơi sâu.
Vết thương này đã được băng bó kỹ lưỡng cẩn thận, chỉ có điều là không thể đưa tay lên bình thường được. Lạc Viêm Chi nhìn xung quanh, lo lắng không biết Tiểu Tư lại chạy đi chỗ nào rồi.
"Bé con, em đâu rồi?" Cậu cất tiếng gọi, nâng thân thể nặng nhọc bước xuống giường.
Chưa để cho Lạc Viêm Chi kịp đứng dậy thì đã có một luồng gió ùa tới, tiếp sau đó là một bàn tay đỡ lấy cậu.
"Còn đau không?" Âm thanh của Tiểu Tư vang lên gần trong gang tấc.
Lạc Viêm Chi ngẩng đầu, còn định hỏi rằng hắn vừa chạy đi đâu thì tầm mắt vừa vặn đặt lên vết máu ở trên cổ của hắn. Cậu cả kinh thốt lên, "Em bị thương?!"
Tiểu Tư theo tầm mắt của cậu mà chạm lên cổ của mình, quả nhiên trên đó có một vệt máu nho nhỏ.
"Sao lại bị thương thế, em vừa đi đâu?" Lạc Viêm Chi đưa tay còn lành lặn kéo cổ của Tiểu Tư lại gần để nhìn rõ hơn, đó là một vết cắt dứt khoát.
Hắn để yên cho cậu nhìn, sau đó mới mở miệng, "Ban nãy không cẩn thận bị ngã, cành cây quẹt phải."
Cành cây nào mà quẹt được một đường thẳng như thế này vậy? Lạc Viêm Chi nghi hoặc nhìn Tiểu Tư, thế nhưng biểu cảm của hắn không hề biến đổi chút nào.
Nhìn hắn không có vẻ gì là nói dối, cậu cũng đành chấp nhận lời giải thích này.
"Lần sau nhớ cẩn thận, còn chỗ nào bị thương không?"
Tiểu Tư lập tức lắc đầu.
"Vết thương này là sao vậy?" Tiểu Tư vuốt nhẹ lên chỗ tay đang đau của cậu, nhỏ giọng hỏi.
"À." Lạc Viêm Chi vô thức muốn giấu. "Không có gì đâu, tu luyện không cẩn thận ấy mà."
Cậu cười cười tỏ vẻ như chuyện chẳng có gì quan trọng, không hay biết rằng đáy mắt của Tiểu Tư đang dần trầm xuống. Có điều hắn chỉ im lặng không vạch trần, lấy một tấm áo choàng khoác lên người cho Lạc Viêm Chi.
Làm xong xuôi mới chạy xuống nhà bếp bưng thức ăn lên.
Nhìn thấy bàn thức ăn đang bốc hơi nóng như thế, cậu có chút kinh ngạc.
"Em tự làm à?"
Không ngờ rằng Tiểu Tư lại gật đầu thật.
"Em học nấu ăn từ đâu thế?" Lạc Viêm Chi khuấy một thìa rồi cho vào miệng, ngoài ý muốn chính là rất vừa miệng, còn ngon hơn cậu làm nữa.
"Nhìn theo rồi học." Hắn không nói nhìn theo ai, thấy Lạc Viêm Chi hài lòng liền thả lỏng cơ thể.
Nhóc con lại còn có cái thiên phú này, đúng là không thể ngờ tới. Món nào cũng đều là món mà cậu thích, Lạc Viêm Chi vui vẻ xoa đầu Tiểu Tư.
"Giỏi lắm!"
Chiều cao của Tiểu Tư bây giờ đã ngang với cằm của cậu rồi, chẳng mấy chốc còn có thể cao lớn hơn nữa. Lạc Viêm Chi vừa cười vừa thở dài. "Sắp không ôm nổi em nữa rồi!"
Tiểu Tư trầm mặc một lúc, tiếp theo đó liền nhỏ giọng, "Em ôm anh."
"Không cần đâu, anh là anh em mà, như thế không phải hơi mất mặt sao?" Lạc Viêm Chi buồn cười nhéo cái cằm thon gầy của hắn. Gương mặt này đã thoát khỏi sự phúng phính mềm mại rồi.
Cậu không thể ngờ được rằng, trong tương lai không chỉ bị người ta ôm bế lên, còn bị đè cho không phản kháng được.
Cánh tay phải bị thương nên khá rắc rối, Lạc Viêm Chi phải dùng tay trái không thuận của mình mà làm việc. Mỗi lần gắp thức ăn lên được nửa đường thì lại bị rơi mất, gian nan chật vật vì một bữa ăn.
Tiểu Tư ở bên nhìn không nổi nữa, dứt khoát gắp giúp cậu. Thậm chí còn không để cậu tự mình ăn mà cứ từng miếng từng miếng một đút vào.
Lạc Viêm Chi phản kháng vô hiệu, cuối cùng cứ như một người bị liệt mà ngồi đó há miệng. Xong xuôi Tiểu Tư còn cẩn thận lau sạch miệng cho cậu, chăm sóc cứ phải gọi là tận tâm.
Cậu không quen được người khác giúp đỡ tỉ mỉ đến mức này, bởi vì sống một mình đã quen, thế nên đột nhiên có người xông vào khoảng trống lại cảm thấy vạn phần xấu hổ.
Lúc ngủ Tiểu Tư chọn bên không bị thương của Lạc Viêm Chi mà nằm, sau đó ôm chặt lấy eo cậu. Thói quen này được hình thành từ lúc nào cậu cũng không rõ, có điều cậu cũng không cảm thấy khó chịu.
***
Cho dù Lạc Viêm Chi đã khẳng định vết thương này chẳng nghiêm trọng như Tiểu Tư nghĩ, thế nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn cậu đi kiểm tra.
Mới sáng sớm cậu đã bị hắn lôi đi kiếm thầy thuốc để chữa trị. Ông lão nhìn cánh tay của cậu, rửa sạch máu thấm ra sau đó rắc lên bột trắng.
Không biết bột đó là gì, thế nhưng nó vừa rát vừa khó chịu khiến cho Lạc Viêm Chi phải nhăn mặt.
"Ngày rắc lên một lần, sẽ lành nhanh không
Tiểu Tư đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, cứ như thể người bị thương là hắn vậy. Mua thêm một ít thuốc nữa, hai người mới khập khiễng đi ra bên ngoài.
"Tiền không còn bao nhiêu nữa, có lẽ phải đi kiếm nhiệm vụ. Bao lâu cái tay này mới lành lại đây." Lạc Viêm Chi thở dài, không ngờ có một ngày bản thân lại phải đau khổ vì tiền bạc như vậy.
Nghe câu than như vậy, Tiểu Tư trầm ngâm trong lòng. Hắn vẫn chưa nói với cậu rằng hắn đang mang sức mạnh trong người. Hơn nữa cái thứ sức mạnh này ngày càng bành trướng, cứ như một biển cả vô tận.
Thỉnh thoảng hai luồng sức mạnh kỳ lạ cứ đấu đá với nhau khiến Tiểu Tư đau đến chết đi sống lại, có điều hắn phải cắn răng chịu đựng, không muốn để lộ ra khiến cho Lạc Viêm Chi lo lắng. Nhưng như vậy không phải cách hay, hắn phải tìm cách trung hoà được nó, nếu không cơ thể này e là sẽ nổ tung.
Lạc Viêm Chi nhìn đường phố đông đúc người, trong lòng có phần thấp thỏm. Hôm đó bản thân bỏ chạy như vậy, e rằng bọn họ vẫn còn muốn tìm cậu để đánh.
Giờ Tiểu Tư đang ở bên cạnh, bị bắt gặp sẽ lộ ngay rằng mình nói dối. Lạc Viêm Chi kéo hắn đi nhanh, muốn gấp rút trở về, càng sớm càng tốt.
Có điều có nhiều chuyện trên đời không lường trước được, ví dụ như khi Lạc Viêm Chi vừa lấy tấm thẻ đen kia ra thì đụng phải một người.
Mùi rượu nồng nặc trên người của gã ta khiến cậu bất giác nhíu mày. Khi định thần nhìn rõ mặt người nọ, Lạc Viêm Chi lập tức sa sầm mặt mày.
Người này, chẳng phải là kẻ đã hành hạ khiến Tiểu Tư mất không chế hôm nọ ư? Nghĩ đến đây cậu bất giác quay sang nhìn sắc mặt của hắn, Tiểu Tư đã không còn phản ứng mạnh như lần trước nữa, có điều cũng chẳng khá hơn cho cam.
"Em..." Có sao không?
Câu hỏi chưa kịp nói ra đã bị cắt đứt, đột nhiên Tiểu Tư nắm chặt lấy tay Lạc Viêm Chi kéo cậu ra đằng sau. Gã say rượu kia lắc lư mấy cái cố gắng đứng thẳng, ánh mắt gớm ghiếc chìa về phía này.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Gã ta mơ mơ hồ hồ chửi um lên.
"Mẹ kiếp lao vào người tao còn không xin lỗi à!!!" Gã ta trợn trừng mắt, cặp râu vểnh lên theo từng nhịp nói.
Gã say rượu nheo mắt lại, nửa tỉnh nửa mê mà nhìn Lạc Viêm Chi với Tiểu Tư. Nhìn một lúc đột nhiên trợn mắt cười khùng khục.
"A... Gì đây... Ha ha thằng chuột nhắt rác rưởi!"
Nghe gã nhắc đến danh tự này, sát ý trong mắt Tiểu Tư lập tức dâng lên.
"Tao tìm mày mãi, hoá ra là ở đây... Hực..." Gã loạng choạng tiến lại gần, sau đó mặt xoắn lại như đang nhớ đến cái gì đó.
"Gì nhỉ... À đúng rồi... hực... Bạch Cẩm Thành."