Chương 58: Hàn Hàn thất học?- Lại vả mặt
Những tài khoản lớn bình luận khiêu khích rất nhiều, một nhóm tài khoản nhỏ thừa nước đục thả câu cũng không ít.
Đặc biệt là Tống Thanh Hàn. Cậu trước đây nổi tiếng quá nhanh, không biết đã ngáng đường của bao nhiêu người. Mặc dù rất nhiều người e ngại mối quan hệ giữa Sở Minh và Tống Thanh Hàn nên không dám tùy tiện ra tay, nhưng giở trò gì đó với Tống Thanh Hàn, thì họ vẫn có thể lén lút làm được.
Lúc đầu khi tấm hình cậu đứng chung với Sở Hàm bị người ta đăng lên, nói bóng nói gió, mặc dù là do cơn giận nhất thời của công tử nhà họ Triệu, nhưng kết cục lại như có người thêm dầu vào lửa, ai có thể dám chắc là không có người trong giới nhúng tay vào?
Độ nổi tiếng của mỗi lúc một nhiều, đến sau khi Tống Thanh Hàn đóng máy, thì video hậu trường và mấy hình poster mà trang chủ weibo đăng lên đã được cư dân mạng chơi đến phát cuồng luôn rồi.
Khi rời đoàn, Trương Doanh theo quy tắc mà cho Tống Thanh Hàn một bao lì xì, sau đó áy náy nói: "Vốn dĩ muốn làm một bữa tiệc đóng máy cho cậu, nhưng bây giờ thời gian eo hẹp, không dành ra được chút thời gian rảnh nào, cậu thông cảm nhé."
Tống Thanh Hàn nhận lấy bao lì xì, mỉm cười, lắc đầu: "Đạo diễn Trương khách sáo quá."
Trương Doanh dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cậu, vỗ vỗ lên vai: "Hi vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác!"
Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhếch, trông hơi thẹn thùng, xấu hổ, rũ mắt cười: "Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn."
Trương Doanh nhìn trợ lý và thợ trang điểm bên cạnh cậu, suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại kêu tài xế của đoàn đến, chở Tống Thanh Hàn và họ ra sân bay.
Sau khi làm xong thủ tục đăng kí, Tống Thanh Hàn và những người khác trực tiếp vào khu chờ dành cho khách VIP ngồi đợi lên máy bay.
Quay phim bên ngoài trong thời gian dài, thêm vào đó là vai Vô Miểu này yêu cầu phải giữ dáng, nên dù cho đồ ăn trong đoàn rất ngon, thì sau mấy tháng, Tống Thanh Hàn vẫn gầy đi trông thấy, trên mảng da thịt lộ ra dưới cổ áo đang mở kia, dường như có thể thấy rõ đường nét của xương.
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, hô hấp ổn định, phần dưới mắt vẫn còn hơi thâm, trông rất mệt mỏi.
Lâm Thiền đau lòng nhìn Tống Thanh Hàn, từ trong balo trên tay lấy ra một chiếc chăn choàng nhỏ, đắp lên người Tống Thanh Hàn.
"Ưʍ..." Tống Thanh Hàn vốn đang mơ màng ngủ, động tác của Lâm Thiền làm cậu giật mình, đột ngột mở mắt ra.
"Ờ..." Lâm Thiền gãi gãi đầu, "Anh Hàn, em sợ anh bị lạnh."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn day day trán, kéo khăn choàng lên, dịu dàng cười với Lâm Thiền, "Để cậu vất vả rồi."
Mặt Lâm Thiền đỏ lên, lúng túng ngồi lại vào chỗ của mình, trông coi Tống Thanh Hàn.
Nhưng Tống Thanh Hàn bị quấy rầy như vậy, cơn buồn ngủ cũng tiêu bớt một phần. Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, suy nghĩ một chút, ngượng ngùng lấy điện thoại chụp một tấm hình, gửi tin nhắn qua cho Sở Minh.
Hàn Hàn: Hôm nay đóng máy, về rồi nè (≧3≦) [hình ảnh]
Sở Minh không nhắn lại.
Tống Thanh Hàn cũng không để bụng. Sau khi tắt phần tin nhắn đi, cậu liền đăng nhập vào tài khoản phụ của mình, lên hot search lướt thử.
Gần đây thực sự thu hút được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt, diễn viên chính của nó còn là ảnh đế, ảnh hậu, dưới độ hot muốn bỏng tay của Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, không biết có bao nhiêu fan đang mong đợi tác phẩm đầu tiên sau khi về nước của họ nữa.
Cậu bấm đại vào một tin trên hot search, một chủ tus thề rằng mình có người quen trong đoàn phim, múa bút thành văn tiết lộ một số "tin tức động trời".
Ví dụ như Lý Nặc và Tiêu Khanh Bản thật ra không hợp nhau, và cả cái gì mà Tiêu Khanh Bản cậy quyền cậy thế, nam thứ và nữ thứ thầm nảy sinh tình cảm, mà kì lạ nhất lại là cậu và Tiêu Lang có quan hệ mờ ám với nhau.
Tống Thanh Hàn: "..."
"Hình như trước đây Lý Nặc và Tiêu Khanh Bản đã từng hợp tác nhỉ?"
"Quan hệ của hai người trông có vẻ rất tốt?"
"Cái đó là yêu cầu để làm truyền thông thôi, không lẽ nam nữ chính trong gia đoạn tuyên truyền còn có thể không có quan hệ tốt sao?"
"Nam thứ và nữ thứ không phải là lần đầu hợp tác, sao tự nhiên lại thầm nảy sinh tình cảm..."
"Bạn tôi nói là phim giả tình thật á."
"Tống Thanh Hàn và Tiêu Lang đều là nghệ sĩ của Tinh Hải đúng không?"
"Nghe nói công ty của bọn họ nghiêm khắc lắm, có lẽ không thể nào yêu đương đâu..."
"Chính bởi vì là nghệ sĩ cùng công ty nên mới dễ yêu đương chứ?"
"Nếu như yêu đương với nghệ sĩ công ty khác, sễ bị lộ lắm."
Bình luận bên dưới rất nhiều ý khiến đặt nghi vấn và phản bác, nhưng chủ tus vẫn vào cãi lại từng bình luận một, còn nói một cách rất có lý lẽ.
Tống Thanh Hàn im lặng đọc qua hết một lượt, sau đó tiện tay bấm vào phần "báo cáo".
Mãi đến khi nhân viên sân bay nhắc nhở du khách trên chuyến bay của Tống Thanh Hàn lên máy bay, Sở Minh vẫn chưa trả lời lại tin nhắn.
Tống Thanh Hàn liếc nhìn điện thoại, nhíu mày, sau khi tắt máy xong, liền xếp hàng lên máy bay.
Tiếng rít gào của luồng không khí vang lên bên tai, Tống Thanh Hàn khó chịu day day giữa trán, sau đó lấy khăn choàng và bịt mắt ra, nằm trên ghế ngủ.
Khi tiếp viên hàng không mang bữa trưa ra, Tống Thanh Hàn đã mơ màng ngủ rồi.
Lâm Thiền ngồi sau lưng Tống Thanh Hàn, liếc qua một cái, dùng tay ra hiệu với tiếp viên, lắc lắc tay, ý là đừng làm Tống Thanh Hàn tỉnh giấc.
Tiếp viên hiểu ý, gật đầu, nhìn Tống Thanh Hàn thêm mấy lần, sau đó lại hướng về phía một vị khách khác.
Lâm Thiền hơi lo lắng nhìn Tống Thanh Hàn, cuối cùng vẫn từ từ ngồi về chỗ.
Khi Tống Thanh Hàn ngủ một giấc dậy, máy bay đã sắp hạ cánh.
Cậu kéo vali đi qua cổng an ninh, lần này bay về cậu không báo với bất kì ai, nên ở sân bay cũng không có bao nhiêu fan lại đón.
"Anh Hàn..." Lâm Thiền kéo vali theo sau lưng Tống Thanh Hàn, sau đó vừa liếc mắt liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, "Trợ lý Ngụy?"
Tống Thanh Hàn nhìn theo tầm mắt của cậu ta, vừa khéo đụng phải ánh mắt đang nhìn qua của Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm với khuôn mặt vô cùng ưu tú, phủi quần áo một cái, rồi tự mình đi đến: "Hàn thiếu, tiên sinh sai tôi đến đón cậu."
Tống Thanh Hàn ngây người, gật đầu: "Sở Minh đâu?"
"Tiên sinh có việc bận."
Ngụy Khiêm nhìn trái nhìn phải, thấy có người đã chú ý về phía họ, liền đưa tay cầm lấy vali trong tay Tống Thanh Hàn, kéo về phía cổng.
Tống Thanh Hàn cũng ý thức được đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, kéo mũ thấp xuống, theo Ngụy Khiêm ra ngoài.
Lâm Thiền vội vàng theo sau.
Khi lên xe, Lâm Thiền bối rối nhìn Ngụy Khiêm, rồi lại nhìn sang Tống Thanh Hàn.
"..."
"Lâm Thiền phải không?"
Ngụy Khiêm nhìn lướt qua Lâm Thiền đang tay xách nách mang, cười cười, "Đằng sau vẫn còn một chiếc xe nữa, sẽ chạy thẳng về căn hộ của Hàn thiếu, sau đó chở cậu về nhà."
Lâm Thiền chỉ có thể vẫy tay với Tống Thanh Hàn, rồi ngồi lên một chiếc xe khác.
"Hàn Hàn."
Sở Minh ngồi trong xe nhìn thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn, liền bỏ họa báo trong tay xuống, mở cửa xe từ bên trong.
"Không phải nói là bận hả?"
Tống Thanh Hàn nhíu mày, thuận theo động tác của Sở Minh mà vào ngồi kế anh.
Sở Minh: "..."
Ngụy Khiêm ngồi trên ghế lái, cắn chặt hàm để nén không bật cười.
Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ bối rối của Sở Minh, không khỏi bật cười, nắm chặt tay anh.
"Anh muốn cho em một sự bất ngờ."
"Không bất ngờ, mà giật mình thì có."
Tống Thanh Hàn ngoài miệng thì nói giật mình, nhưng mặt mày lại tràn đầy vui vẻ.
Sở Minh mặt không cảm xúc, biết là Tống Thanh Hàn đang ghẹo anh, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.
Ngụy Khiêm từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh này, trực tiếp bị họ làm chua đến nhức răng.
Có người yêu thì ngon lắm hả?!
"Tiên sinh, vẫn tới đó hả?"
Ngụy Khiêm chuyển bánh, hỏi lại Sở Minh.
".... Thôi khỏi."
Sở Minh nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tống Thanh Hàn, đau lòng xoa xoa tay, "Về khu Hằng An đi."
Khu dân cư Hằng An chính là khu dân cư của căn hộ mà Tống Thanh Hàn đang ở.
Ngụy Khiêm hiểu ý.
Có lẽ vì quen hơi người bên cạnh, nên sau khi Tống Thanh Hàn nói với Sở Minh vài câu, mí mắt liền nặng xuống, díp lại với nhau.
Sở Minh nhẹ nhàng để cậu dựa vào vai mình, tay còn lại thì cần thận ôm lấy cậu.
Ngụy Khiêm nhìn cảnh này mà không khỏi cảm thán, ai mà ngờ được, vị đế vương sát phạt khắp giới kinh doanh cũng biết dịu dàng, nhẹ nhàng như vậy chứ?
Chỉ mong... Tống Thanh Hàn đừng phụ tấm chân tình này.
Ngụy Khiêm im lặng lái xe thẳng một đường đến trước cổng khu Hằng An, rồi mới từ từ dừng xe lại.
Sở Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tống Thanh Hàn, sờ lên phần gò má vì gầy mà nhô cao.
Cậu thật sự gầy đi rất nhiều.
Tống Thanh Hàn mơ hồ tỉnh dậy, mắt vẫn hơi ngập nước.
"Ưʍ... Đến rồi?"
Giọng nói sau khi ngủ dậu vừa nhẹ ngàng, vừa mềm mại, còn hơi khàn khàn.
Mắt Sở Minh tối lại.
"Ừm, tới nhà rồi."
Sở Minh đưa tay vuốt ve mặt Tống Thanh Hàn, xúc cảm trên đầu ngón tay rất mịn màng, mềm mại.
"Anh đưa em vào."
Sở Minh mở cửa xe, đỡ Tống Thanh Hàn vẫn còn mơ màng xuống xe.
Ngụy Khiêm hoàn toàn bị quên lãng: "..."
Okela.
Anh kéo vali theo sau lưng hai người Tống Thanh Hàn, không biết vì sao lại lắc lắc đầu, mỉm cười theo sau.
Căn phòng lâu ngày không ai ở dường như hơi lạnh lẽo. Tống Thanh Hàn bật đèn lên, ánh đèn vàng ấm chiếu sáng phòng khách, bên cạnh cửa là Lâm Thiền mang hành lý về đến trước đó.
Sở Minh vô cùng tự nhiên mà cởϊ áσ suit trên người ra, treo lên cái giá đồ bên cửa, rồi từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà.
Ngụy Khiêm cúi đầu nhìn, ô hô, họa tiết thỏ lông hồng nha.
Không ngờ đại ma vương lại còn có một trái tim hồn nhiên như vậy...
"Trợ lý Ngụy, vào ngồi một chút?"
"Uống gì không?"
Tống Thanh Hàn vừa bước nhanh vào nhà bếp, vừa quay đầu lại nhìn Ngụy Khiêm.
"Không cần đâu, ở nhà còn có người đang chờ tôi về."
Ngụy Khiêm mỉm cười, lắc lắc đầu, nhanh chóng đặt vali trong tay xuống, rồi quay người đi.
Đùa chứ, nếu như anh dám ở lại đây, thì thứ ngày mai chờ đợi anh, nhất định là tin "dữ tiền thưởng bị trừ hết."
"Anh lại đe dọa trợ lý Ngụy."
Tống Thanh Hàn quay người lại nhìn Sở Minh đang chậm rãi đóng cửa lại, nhướng mày.
"Không có."
Sở Minh làm mặt lạnh trả lời.
Tống Thanh Hàn cũng không so đo với anh nữa, mang khay trà đặt lên bàn, sau đó liền về phòng tìm hai bộ đồ ngủ ra.
"Hôm nay cũng ở lại đây hả?"
Sắc mặt Sở Minh bỗng nhẹ nhõm, gật đầu.
Tống Thanh Hàn thầm thở dài trong lòng, đem bộ đồ ngủ đã mua trước đó đến bên Sở Minh: "Vậy đợi lát nữa em tắm xong thì anh đi tắm nha."
"Ừm."
Tiếng nước tí tách vang lên trong nhà tắm, Sở Minh đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lục được một ít mì và vài trái trứng, rửa sơ qua nồi, bật bếp.
Làn hơi nóng bốc lên từ nồi, vừa dịu nhẹ, vừa lan tỏa.
"Em tắm xong rồi."
Tống Thanh Hàn lau đầu, bước ra từ phòng tắm, mũi liền ngửi thấy một mùi khói dầu thoang thoảng.
Sở Minh xắn tay áo, bưng một bát mì từ trong bếp ra, mu bàn tay còn hơi ửng đỏ.
"Sở Minh..." Tống Thanh Hàn ngây người, bước đến chộp lấy tay của anh xem thử, "Sao lại bất cẩn như vậy?"
Cậu cúi đầu thổi lên mu bàn tay của Sở Minh, sau đó kêu Sở Minh xả dưới vòi nước lạnh, còn mình thì quay người đi lấy hộp thuốc trong phòng.
"Lại đây, em giúp anh xử lý một chút..."
Sở Minh lắc đầu: "Không cần đâu, có phải cái gì to tát đâu mà.'
Tống Thanh Hàn nhíu mày lại.
Sở Minh: "... Anh tắm trước đã rồi mới bôi thuốc."
Nói xong, anh liền lấy độ đồ trên sô pha chạy vào nhà tắm.
Tống Thanh Hàn cầm hộp ý tế trong tay, đứng một lúc, rồi bất lực bật cười, lắc lắc đầu, ngồi cạnh bàn ăn, nhìn bát mì trứng đang nóng hổi, bốc khói, cầm đũa ăn từng miếng.
Mì hơi cứng, vị cũng hơi nhạt.
Tống Thanh Hàn vui vẻ ngồi ăn, khi ăn gần xong, dưới đáy bát còn có một cái trứng ốp la.
Mặc dù... Cái trứng ốp la này hơi "thảm không nỡ nhìn."
Khi Sở Minh bước ra, liền nhìn thấy dáng vẻ Tống Thanh Hàn đang yên lặng ngồi ăn trứng.
Anh lặng lẽ đứng nhìn một lúc, rồi mới bước qua lấy hộp thuốc, tự bôi thuốc lên cho mình.
"Ngon lắm."
Tống Thanh Hàn bưng tô lên, húp hết ngụm nước cuối cùng, mỉm cười khen một câu.
Mắt Sở Minh sáng lên, vẻ mặt không còn lạnh nhạt như trước.
Tống Thanh Hàn bước qua xem tay của anh, chỗ bị bỏng sau khi bôi thuốc đã bớt đỏ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Minh rũ mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu.
"Em đi rửa chén."
Tống