Nguyệt Lan chậc lưỡi bất mãn, đưa tay giật lấy quyển sách lật ra, tìm kiếm một lúc đẩy lại cho Hắn xem.
Tẫn Ngọc nhìn được hai giây liền khó hiểu ngẩn mặt nhìn Y
"Triết Linh là gì?"
Trên trán Nguyệt Lan như xuất hiện những gân máu xanh đỏ chồng chất, không chút kiêng nể ấn mạnh đầu Tẫn Ngọc sát xuống quyển sách bắt Hắn phải đọc từng chữ.
Sau gần nửa nén nhang Hắn lại ngẩng lên
"Vậy chỉ cần lấy máu làm dẫn, luyện đơn trong hai năm rồi mang lên nơi nhiều nguyên khí tu luyện thêm ba năm là có thể hồi khí?"
"Không chắc, cách này chưa ai từng sử dụng"
"Không sử dụng?"
"Trong lúc luyện đan luôn phải tiếp máu.."
"Chuyện này thì có gì khó chứ?"
"Trong mỗi khắc"
"Hả?"
"Mỗi một khắc tiếp máu một lần, liên tục trong hai năm.
Chương kế tiếp có ghi chép"
Lúc này Tẫn Ngọc lần nữa hoá đá với phương thức luyện đan này, đừng nói hai năm.
Một người tu tiên cũng chưa chắc có thể cầm cự qua ba tháng, Hắn đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn Đới Nguyệt Lan đang nhàn nhã nhấp một ít trà hỏi
"Không còn cách nào khác?"
Nguyệt Lan dừng lại hoạt động, liếc nhìn Hắn, đôi mắt Y như tối sầm lại, thở ra một hơi.
Nguyệt Lan đặt tách trà xuống bàn, chạm các đầu ngón tay vào nhau làm vẻ mặt nghiêm trọng
"Không có cách để khôi phục nguyên đan, nhưng có cách để Phong Tôn không thành phàm nhân"
"Cách gì?"
"Tu Ma Đạo"
Hắn trợn mắt im lặng quay nhanh đầu về hướng phòng Lăng Sương đang nằm, từ từ nhìn lại Đới Nguyệt Lan đang giữ nguyên vẻ mặt
"Ma Tộc tu luyện không cần nguyên đan"
"Không thể..."
"Chỉ còn cách này là duy nhất, truyền hết nguyên đan cho ngài, y sắp không chống cự được rồi"
"Còn một cách"
Tiếng nói từ đằng xa vang lên khiến Nguyệt Lan và Hắn cùng một lúc quay đầu chú ý.
Một nam nhân bước đi tuấn dật, sau lưng vác theo một thanh đao lớn.
Vẻ mặt cười nhàn nhạt không rõ xúc cảm, cạnh bên có thêm một người tay cầm tiêu tiến vào
"Hơn một năm vắng mặt, tự hỏi ngươi đại giá quang lâm đến đây làm gì?"
"Ta là nhớ mèo trắng nên đến thăm nha"
Tẫn Ngọc lúc này không để tâm đến ý tứ trong lời nói của Mạc Hiên lúc này, chỉ gấp gáp hỏi
"Ngươi nói còn cách khác?"
"Đương nhiên còn, đan nguyên trong người ngươi không phải do Thượng Phong cho sao?"
"Nói thẳng ra thì chỉ cần ngươi trả đan lại cho Diệp Lăng Sương là được"
"Đúng là Tiên nhân cầm đao không cầm sách như ngươi mở miệng chỉ thấy không gì tốt đẹp"
Nghe thấy trong giọng Nguyệt Lan thiếu kiên nhẫn, Tẫn Ngọc lại chen miệng hỏi
"Cách đó không được?"
"Không!"
"Nếu ngài vẫn còn tu tiên thì có thể, nhưng giờ thì không khác gì đưa máu Thiên Ma vào người y"
"Thật hết cách?"
Nguyệt Lan im lặng gật đầu, Mạc Hiên thiếu đòn lại gần Y đem cả người dựa hết lên thân Nguyệt Lan.
Đặt cằm lên vai Y giọng nhè nhè nói
"Hay là lấy nguyên đan của ta đi, ta da dày thịt tốt lại không thích đánh nhau"
"Môn chủ Bách Chiến Thần không thích đánh nhau? Đừng có giở cái giọng dỗ con nít đó ra nói chuyện với ta"
Nguyệt Lan vừa dứt lời, Diệp Lăng Sương từ căn phòng kia bước ra.
Trên mắt được che lại bởi mảnh vải đen, cất giọng yếu ớt
"Đưa ta ra khỏi đây"
"Ngươi..."
"Làm ơn..."
Tâm Tẫn Ngọc kêu gào thất