Không Chạm Đến Người

Chương 24


trước sau


Trong lúc hai huynh đệ mải mê đàm thoại, bên này thai thú Hoắc Lang đã đem chén dĩa liếm đến sạch sẽ đang nằm vật ra bàn lộ ra cái bụng tròn xoe và phần lông hơi ngả xám so với màu sắc toàn thân
Trân Tĩnh nhìn cảnh này, cười cười sờ nó một lúc mới nhớ ra đây là tên Ma đầu Tẫn Hoắc Lang hận trời hận đời lại còn giận dai như đỉa, nhưng nghĩ nghĩ một lúc Trân Tĩnh lại thấy đây là cơ hội ngàn năm có một.

Vậy là Thai thú Ma tôn Tẫn Hoắc Lang bị Môn chủ Thương Cửu Phong hôm đó nhào nặn cho thành một cục kêu oai oái
Đến khi Lăng Sương cuối cùng không thể chịu nổi lên tiếng mới đá được Trân Tĩnh không tĩnh ra khỏi Liên Tuyết Nguyệt
Thai thú được giải thoát khỏi nanh vuốt của Trân Tĩnh lúc này cũng ngoan ngoãn hơn bám lấy chân Lăng Sương làm nũng
Diệp Lăng Sương nhìn thấy cảnh này, lại nhớ đến hình hài ba ngày trước đó Y thấy, không thể dung nạp lại thành một.

Lăng Sương khẽ thở ra một hơi rồi bế con thú nhỏ lên vuốt lại đám lông lộn xộn của nó
Lông Ma thú vốn hơi xơ cứng, da cũng dày nên Diệp Lăng Sương vuốt một lúc cũng không thể gọn gàng hơn.


Y khó tính, trước giờ không thích những thứ không hoàn hảo bay nhảy trước mắt mình
Diệp Lăng Sương bế nó đến tràn kỉ đặt thai thú ngồi lên chân rồi từ túi trữ vật lấy ra một cây lược ngọc chạm khắc hình Diệp Lan Hoa nhưng lại mãi bất động như đang đấu tranh tư tưởng
Đây là có thể xem là vật tùy thân của Y, thai thú trước mặt lại là Ma Tôn Hắc Huyết Điện, dùng lược tùy thân chải tóc cho Ma Tôn, nhìn thế nào cũng thấy không hợp tình hợp lí
Cuối cùng Diệp Lăng Sương vẫn là dùng lược ngọc chải lại bộ lông đen huyền của thai thú Hoắc Lang, dù sao Y cũng không thể để đứa nhỏ này rối tung rối mù lượn qua lượn lại trước mắt mình được.

Ảnh hưởng tâm trạng, tu tập sẽ gặp cản trở
Con thú nhỏ sống tại Liên Tuyết Nguyệt tròn năm năm liền được Lăng Sương mang ra ngoài thả đi.

Trong những năm tu tâm dưỡng tính ở Liên Tuyết Nguyệt, Hoắc Lang trải qua không ít chuyện
Hằng ngày, Hắn nhàm chán ngồi trên sàn nhìn Lăng Sương tĩnh tọa độ cảnh giới liên tục mấy canh giờ.

Đôi khi Y sẽ tự tay tẩy rửa thân thể cho Hắn và dùng lược ngọc chải cho bộ lông của Hoắc Lang vừa đẹp vừa bóng
Thỉnh thoảng thì cái tên Trân Tĩnh kia lại lởn vởn đến nói chuyện với Lăng Sương nhưng lần nào cũng là hắn nói hết chuyện rồi tự bỏ đi, có khi còn ỷ vào ngoại hình, từ trên nhìn xuống đối mắt với thai thú Hoắc Lang hơn hai nén nhang, chờ đến khi Diệp Lăng Sương ghét bỏ hành động trẻ con của Trân Tĩnh, mời hắn đi thì trận đấu mắt rắc rối này mới kết thúc
Ở càng lâu, Hoắc Lang lại càng bạo ngược leo hẳn vào lòng Lăng Sương cuộn người.

Con thú nhỏ an an ổn ổn nằm lên chân dụi đầu vào bụng Y, cơ thể hoàn toàn bị bao trọn bởi sự ấm áp và hương thảo êm dịu,

cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Diệp Lăng Sương không chấp đứa nhỏ hiếu kì này nên cứ mặc Hắn
Tháng tháng ngày ngày yên ổn tĩnh lặng trôi đi, thời gian năm năm cứ ngỡ như là chớp mắt

Diệp Lăng Sương khi thấy thú nhỏ rốt cuộc dần trở nên ngoan ngoãn, thì cuối cùng, vào một ngày nắng ấm Y mở kết giới niêm môn, bước ra khỏi tĩnh phòng đón lấy cơn gió đầu tiên mang hương anh đào nhàn nhạt sau năm năm tĩnh toạ.

Lăng Sương đặt con thú nhỏ trên tay bước đi chậm rãi dưới ánh mặt trời, Y đặt đứa nhỏ nghịch ngợm lên tảng đá lớn dưới gốc anh đào, nghiêm mặt nói
"Về lại Hắc Huyết Điện, không được lại xuống quấy phá phàm nhân"
"Nên nhớ ngươi là Ma Tôn, chừa lại chút mặt mũi cho Ma giới"
Diệp Lăng Sương nói ra hai câu không lạnh không nhạt rồi quay người trở lại vào tĩnh thất.

Sau khi bóng Y đã khuất sau cánh cửa, cơ thể Hoắc Lang hoá lại thành người.

Hắn nở nụ cười ranh ma rồi đạp vân một đường xuống Nhân giới
Lần này Hắn còn náo loạn hơn lần trước, quậy đến chỉ hận không thể dở nóc tửu lầu trồng ngược xuống đất.

Cấp độ kiêu căng hống hách sau vài năm chỉ hơn chứ không kém
Lần này, người dân không để thời gian Hắn quậy phá kéo dài, rất nhanh những bức tâm thư đã được trực tiếp gửi đến Tiên giới, thư cầu cứu còn nhiều hơn chim di cư ngày đông

Những bức thư mang theo sự bi phẫn, oán giận.

Đủ loại cảm xúc bi tráng thể hiện qua con chữ khiến người đọc xúc động đều được gửi lên Thượng Cửu Phong.

Lăng Sương khi biết tin cũng không nhiều lời, cầm lấy Tuyết Linh lần nữa hạ giới
Tẫn Hoắc Lang đang cầm một bình rượu nhỏ ngồi trên nóc tửu lâu xập xệ, đột nhiên trong không khí chuyển động mang theo từng tầng hương linh thảo dịu dàng lay lắt
Tẫn Hoắc Lang bật người dậy nhìn xuống, Diệp Lăng Sương đứng dưới tửu lầu ngẩng mặt nhìn Hắn
"Ma đầu ngươi lại tái tội? Theo.."
"Theo ngươi về Tiên giới đúng không? Chúng ta đi thôi"
Tẫn Hoắc Lang lời một lời hai đã nhảy xuống từ tửu lầu, cười với Y một cái rồi bước đi trước, Lăng Sương xoay người phất áo dọn dẹp đám lộn xộn Hắn gây ra rồi cũng khinh công trở về Liên Tuyết Nguyệt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện