"Bỏ chân xuống, không được nằm dưới sàn"
Diệp Lăng Sương vừa bước vào tĩnh thất đã thấy Hắn hai chân bắt chéo gác lên tràn kỉ, nửa thân trên nằm dưới sàn, tay gối sau đầu.
Điệu bộ vô cùng thiếu phép tắc.
Y nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở Hoắc Lang rồi lại gần đẩy hai chân của Hắn xuống đất
Chân bị đẩy xuống, Hoắc Lang vậy mà không cáu gắt ngược lại còn cười hề hề bật người dậy quan sát Lăng Sương.
Nhìn nhìn một lúc, vẻ mặt của Hắn bắt đầu trở nên thiếu đánh
Hoắc Lang trèo lên tràn kỉ, tay gối sau đầu nằm lên chân Lăng Sương, chân phải Hắn gác lên chân trái bắt thành hình chữ ngũ rồi lắc lư.
Lăng Sương mở mắt thấy bộ dạng của Hắn liền không chút nương tay hất Tẫn Hoắc Lang lăn một vòng xuống đất
Tẫn Hoắc Lang bất ngờ bị đẩy xuống, Hắn vô tình đập lưng vào chân ghế đẩu, Hoắc Lang xoa xoa xương sống rồi lên giọng chất vấn Y
"Này, tiên nhân.
Ngươi bảo ta không được nằm dưới đất, ta lên đó nằm ngươi lại đẩy ta xuống là thế quái nào? "
Ánh mắt Diệp Lăng Sương phẳng lặng nhìn Hắn nhưng tâm đã đầy phiền não, Y không muốn nhìn thấy bộ dạng vô phép vô tắc của Hắn nhưng cũng không muốn Hoắc Lang động vào thân thể mình.
Cuối cùng vẫn là ném xuống cho Hắn chăn gối
"Tự lo liệu, không được lên đây"
Hoắc Lang bị chăn gối phủ kín mặt, lén khẽ nở nụ cười không rõ.
Vén chăn ra khỏi mặt, biểu cảm Hắn lập tức thay đổi, mở miệng bất mãn càu nhàu
"Ngươi nói xem cái tên tiên nhân nhà ngươi tại sao lại không hiểu phong tình như vậy?"
"Ngươi thích giả làm tượng đá đến vậy à, suốt ngày ngồi yên một chỗ không sợ xương cốt bị thoái hoá sao?"
"Sau này người chưa già mà đã khom lưng chống gậy thì trông khó coi lắm, ta thấy ngươi vẫn nên đi đây đi đó đi"
"Đi du ngoạn cùng bổn tôn chẳng hạn, Ma giới của ta tới mỗi đợt tết nguyên tiêu đều rất náo nhiệt, khi nào ta dẫn ngươi đi"
"À còn nữa, nhân giới có một tửu lầu ủ rượu Viên Hoan ngon lắm ngươi đã thử chưa? Ta vừa nãy mới uống cảm giác rất không tệ, thơm như sương hoa lạnh như hàn tuyết"
"Ta thấy rượu đó hợp với người lắm"
"Lần này xuống nhân giới ta có mua được nhiều thứ rất thú vị, lát nữa sẽ cho ngươi xem"
"Này, nói nhiều như vậy ngươi cũng không thể ý ta, không sao.
Ngươi ngồi yên đó, ta nói ngươi nghe"
"À, ta tên Tẫn Hoắc Lang.
Cho phép ngươi gọi ta là Lang quân, ta gọi ngươi...thôi cứ gọi là tiên nhân đi, nhìn ngươi bạc trắng thế này đặt biệt danh nào cũng thấy kì quái"
"Mà nè, sao mới mấy ngày mà ngươi trở mặt nhanh thế, trước kia chúng ta da kề thịt sát ngủ cùng một chăn ấm áp biết bao nhiêu giờ lại cho ta chăn đơn gối chiếc thế này trông có giống goá phụ không cơ chứ"
"Còn nữa, trước đây đôi khi ngươi còn vừa ôm vừa chải lông cho ta.
Giờ thì thế nào, hất một cái làm ta muốn mất nửa cái mạng.
Tiên nhân ngươi đúng là đồ hai mặt"
Hắn nói loạn cả lên ra vẻ ấm ức, gì mà trước kia