Những quả cầu trắng này không may mắn bằng quả cầu trắng đầu tiên.
Quả cầu trắng đầu tiên được Mục Căn bảo vệ trong lòng khi rớt xuống, một người một chim lại được cánh của Olivia che chở kỹ càng, không bị chút xíu thương tích nào, còn những quả cầu trắng khác thì hoàn toàn tự mình ngã xuống.
Cũng không phải tất cả cầu trắng đều sống sót, sau hồi lâu, có thể bò khỏi đống lá thật dày tức là còn sống, không bò ra thì...
"Chíp chíp!" Quả cầu trắng ban đầu đứng trên vai Mục Căn, kêu một tiếng trong trẻo.
Mục Căn bèn xoa đầu an ủi nó.
Cách đó không xa có một quả cầu trắng ngã lộn đầu xuống đống lá, đạp chân cả buổi cũng không bò ra nổi, mắt thấy nó giãy giụa ngày càng yếu ớt, Mục Căn vội vàng bước qua nhấc nó ra ngoài.
Quả cầu trắng số hên nọ lắc lưu đầu nhỏ, bị chóng mặt xoay vòng vòng, lúc sau lại nhảy nhót loi choi.
Thấy tình cảnh ấy, Mục Căn và Olivia hấp tấp đi nghĩ cách cứu viện những quả cầu trắng mặt chạm đất trước giống nó.
Hai người đào ra cả thảy ba mươi chín quả cầu trắng.
Trong số những bé chim trắng, có không ít con mang thương tích trên người, ngay lúc Mục Căn đang phát rầu không biết trị thương cho tụi nó kiểu gì, thì một màn đáng kinh ngạc phát sinh: Các quả cầu trắng bắt đầu ăn lá cây dưới đất.
Mục Căn và Olivia tò mò ngồi xổm giữa tụi nó.
Đại khái là mới được hai người Mục Căn giúp đỡ, mấy bé chim cũng không đề phòng họ, mặc kệ họ quan sát mình, chúng cứ lo ăn lá.
Chả mấy chốc, Mục Căn phát hiện chúng không hề ăn lá, mà làm giống quả cầu trắng đầu tiên: Chỉ dùng miệng nghiền lá thành hồ dính, sau đó phun lên vị trí bị thương của mình.
Đại bộ phận thương tích của đàn chim con chẳng qua là trầy da, chỉ cần chúng tự bôi hồ dính lên là ổn, ngộ nhỡ với không tới miệng vết thương cũng chẳng sao, chúng sẽ phun hồ dính xuống mặt đất, rồi lăn qua lăn lại trên bãi sền sệt – quả là lũ nhóc thông minh!
Tuy nhiên, cũng có vài con tương đối xui xẻo, bị thương đến xương cốt.
Một bé chim trong số ấy kêu phá lệ thê lương, nó chỉ mở được một bên cánh, cánh bên kia gục xuống – gãy rồi.
Nó dốc sức nhai ra thật nhiều hồ dính sền sệt để phun xuống mặt đất, toan lăn lên đó. Nhưng có lẽ do cánh đau quá, nó chần chừ rất lâu, khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm lăn lên, nhưng cơ thể vừa chạm đất đã nhảy dựng ngay tắp lự, sau đó kêu gào càng thêm thảm thiết.
Mục Căn không nhịn được, ôm nó lên.
Nhưng quả cầu trắng cực kỳ cảnh giác, nó liều mạng vùng vẫy, còn mổ mấy phát lên tay Mục Căn, mãi đến khi mỏ nhỏ bị Olivia nắm chắc, nó mới ngừng công kích. Nhưng từ ánh mắt có thể thấy, Olivia mà thả tay ra, nó nhất định sẽ chống cự tiếp.
"Cố định cánh nó hộ tớ." Mục Căn không để ý đến vết thương của mình, chỉ bảo Olivia như vậy. Chờ Olivia cố định xong hai cánh của bé chim, cậu mới sờ sờ đầu nó, nhẹ nhàng xử lý vết thương.
Phương pháp xử lý vết thương của Mục Căn ban đầu là luyện trên người mình, sau thì tiếp thu huấn luyện bài bản trong thời gian huấn luyện quân sự. Tuy rằng chưa từng học thú y, song Mục Căn đã học cách xử lý vết thương cho loài có cánh.
Động tác của cậu vừa nhẹ vừa nhanh, Mục Căn xử lý ổn thỏa vết thương cho quả cầu trắng rất nhanh, bốc hồ dính mà nó tự chuẩn bị cho mình dưới đất lên bôi cho nó, kế đó dùng băng vải quấn chắc.
"Được rồi." Làm xong hết thảy, Mục Căn đặt quả cầu trắng lên đất phẳng.
"Chíp chíp! Chíp chíp!" Quả cầu trắng nghiêng đầu dòm Mục Căn, đoạn lảo đảo tránh đi. Song nó không đi xa, mà đi vài bước vòng quanh Mục Căn, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn cậu một cách dè dặt.
Mục Căn cười hiền lành với nó.
Có một sẽ có hai, Mục Căn lại trị liệu cho mấy quả cầu trắng cũng bị thương nặng, chống cự nhận được cũng nhẹ hơn nhiều.
"Rồi, làm cho tụi nó xong rồi đó, mau lo cho cái tay của cậu đi." Y tá Olivia tức giận.
"Không việc gì, tớ chưa thấy đau..." Bác sĩ Mục Căn cười ngây ngô thò móng vuốt ra.
Bàn tay đặc biệt nhếch nhác, bên trên chẳng những dính hỗn hợp xanh khô một nửa, mà còn có vết máu của chính Mục Căn, thậm chí có cả vài cọng lông chim.
"Không đau mới lạ." Tuy Olivia ngoài miệng không khách khí, nhưng động tác mềm nhẹ lạ thường, hắn xé vạt áo thun của mình, lại góp nhặt thật nhiều sương sớm đọng trên lá cây xung quanh, thấm ướt miếng vải, rồi nhẹ nhàng nắm tay Mục Căn lên.
Olivia lẳng lặng dùng khăn ướt lau nhẹ mu bàn tay Mục Căn, khi móng vuốt được lau sạch sẽ, hắn lại ngẩn người.
"Sao có thể chứ?"
Mu bàn tay thiếu niên sáng bóng mà trơn nhẵn, đừng nói vết thương, ngay cả một dấu vết cũng không có!
Đâu chỉ hắn, đến Mục Căn cũng không dám tin, cả hai cùng tỉ mỉ lật xem tay Mục Căn nửa ngày, xác nhận quả thực chẳng có chi hết, hai thiếu niên nhất tề trợn tròn mắt.
"Ollie! Tay trái của cậu... cử động được rồi kìa!" Đúng lúc này, Mục Căn bỗng chỉ vào cánh tay trái của Olivia mà hô. Cúi đầu dòm theo tầm mắt cậu, Olivia càng kinh hãi!
Hai người liếc nhau, cuối cùng Mục Căn lại gần tháo băng vải mới quấn cho hắn ban nãy.
Không sưng, không gãy, không có tí tẹo khó chịu nào — Olivia vẫy vẫy tay trái, ngơ ngác bảo Mục Căn: "Khỏi rồi."
"Khỏi, khỏi lẹ quá vậy..." Nhìn băng vải trong tay, Mục Căn lắp bắp nói.
Tầm mắt cả hai không hẹn mà cùng rơi vào băng vải: Lớp sền sệt thật dày mà Mục Căn và quả cầu trắng đầu tiên bôi lên cánh tay Olivia đã khô, biến thành một tầng vỏ cứng màu xanh. Thời điểm Mục Căn cởi bỏ băng vải, lớp vỏ cũng rơi xuống theo, chỉ còn một phần dính trên băng vải, nhưng bóc nhẹ là rớt.
Lá này đúng là thuốc rồi!" Olivia mừng rỡ hô lên.
"Ông Boone bị viêm khớp, chẳng biết có dùng được không." Mục Căn lập tức nghĩ tới việc sử dụng lá.
"Bà Maria cũng bị phong thấp nhẹ." Olivia nhanh chóng nghĩ cùng cậu: "Mặc kệ được hay không, tụi mình cứ mang về trước đã, lúc về giao cho bà Beati nghiên cứu xem sao!"
"Ừa!"
Nói là làm ngay, hai thiếu niên tức tốc đi nhặt đầy một