Cuộc chuyện trò giữa các hộ chăn nuôi chuyên nghiệp diễn ra hết sức vui vẻ.
Từ buổi trò chuyện, đoàn người Mục Căn dần thấu hiểu lịch sử nuôi gà đầy chua xót của ngài cây Thế Giới:
Ban đầu dáng vóc của ngài cây Thế Giới không to cao lắm, chỉ lớn thường thường thôi, thời ấy nơi họ ở vẫn là tinh cầu bình thường, có đất đai và trọng lực bình thường, đủ loại động vật và thực vật phát triển tươi tốt chung sống trên cùng một mảnh đất.
Ách... Gà trắng của ngài cây Thế Giới và thiên địch của chúng cũng sinh hoạt trên mảnh đất ấy.
"Lúc đầu chúng ta dựng trại nuôi gà dưới tàng cây, nhưng cứ chập tối lại có sói hoang tới bắt trộm gà. Chúng ta hết cách, cuối cùng đành nuôi gà trên cây." Nhắc đến chuyện cũ, ngài cây Thế Giới thổn thức khôn nguôi: "Tuy mới bắt đầu luôn có gà bị ngã suýt chết, nhưng chúng rất khỏe mạnh, rốt cuộc cũng thích ứng."
"Sau này cái cây lại càng lớn càng cao, đàn gà trắng đã quen sống trên cây, để có thể về nhà mỗi ngày như thường lệ, năng lực bay của chúng ngày càng mạnh."
Olivia =_= : Có thể khiến gà không biết bay biến thành cao thủ phi hành, đây, đây mà là lịch sử nuôi gà đầy chua xót á! Phải là lịch sử phấn đấu đầy chua xót của gà trân châu mới đúng!
"Rồi cũng đến ngày ấy." Giọng nói của ngài cây Thế Giới bỗng có chút suy sụp.
"Trên tinh cầu đột nhiên bùng phát tai họa đáng sợ, bầu trời thình lình chuyển sang màu đen, mặt trời không mọc nữa. Tiếp theo, vào một hôm nọ, mặt đất bất ngờ dao động kịch liệt, trời và đất đồng thời nứt vỡ."
"Tinh cầu hủy diệt."
Tinh cầu hủy diệt nghĩa là gì, Mục Căn và Olivia không biết, nhưng từ miệng ngài cây Thế Giới, họ đoan chắc cảnh tượng ấy phải khủng khiếp lắm.
"Tại khoảnh khắc cuối cùng, ta biến về nguyên hình, bao cả nhà mình trong rễ cây, sau đó...
Rất nhiều năm sau, nơi này được gọi là Aini Lara."
Cây Thế Giới tự thuật hết sức đơn giản, nhưng kết hợp với bối cảnh đám Mục Căn lý giải trước đó, không khó suy luận ra quá trình ấy đã phát sinh chuyện gì: Tinh cầu cũ của ngài cây Thế Giới hủy diệt, hắn và gia đình may mắn sống sót, nhờ thân cây đủ khổng lồ, một mình hắn thế mà trở thành một tinh cầu!
"Lợi hại quá đi!" Olivia kiềm lòng chẳng đậu phải thốt lời khen ngợi.
"Tạm thôi, dựa vào ký ức truyền lại của ta, mọi cây Thế Giới trưởng thành đến trình độ nhất định đều có thể trở thành hạt nhân tinh cầu." Ngài cây Thế Giới đáp vô cùng khiêm tốn.
"Biết bao năm trôi qua rồi, mọi người vẫn là người đầu tiên lên tới ngọn cây đấy! Có thể cho ta biết thế giới bên ngoài phát triển đến nhường nào rồi không?" Ngài cây Thế Giới rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề mình thắc mắc.
"Hiện tại là năm 387 lịch Ánh Sao..." Mục Căn gật đầu, bắt đầu giải đáp câu hỏi của hắn. Thông qua một đống vấn đề, Mục Căn cũng từ từ dẫn nhóm người máy Alpha, Beta vào cuộc trò chuyện, chung quy, ai mà có dung lượng não sánh kịp với dung lượng ổ cứng của người máy chứ, đúng không?
Phút chót, người nói chuyện lại biến thành vài người máy và một cây Thế Giới.
Mục Căn ngồi bên cạnh im lặng nghe họ nói.
"Hóa ra... tai họa năm ấy là vì tinh hệ nổ tung sao?" Ngài cây Thế Giới kinh ngạc.
Tai họa không chỉ chôn vùi vị vua vĩ đại nhất, mà còn lấy đi nguồn gen ưu tú nhất của loài người, nền văn minh trải qua vô số thế hệ mới phát triển bị phá hủy trong tai họa, kể từ đấy rất nhiều tinh cầu nhỏ bị mai một trong lịch sử nhân loại.
Tỷ như tinh cầu mà ngài cây Thế Giới từng ở.
Hết thảy văn minh trên tinh cầu cũ của hắn bị hủy diệt. Sách vở, tranh ảnh, âm nhạc... mọi thứ! Ấy là một tinh cầu vô cùng hoang sơ, hoang sơ tới nỗi chưa được con người phát hiện đã bị phá hủy, thậm chí nhân loại còn chẳng biết nó từng tồn tại.
Biết chuyện, ngài cây Thế Giới trầm mặc rất lâu, đến hồi mở miệng lần nữa, hắn lại xin mấy người Mục Căn mang hết sách trong nhà mình ra ngoài.
"Ta thích đọc sách, ở đây có sách của tác giả nổi tiếng nhất tinh cầu chúng ta, có tranh của họa sĩ tài năng nhất, còn có khúc phổ của từng nhà âm nhạc thuộc các trường phái khác nhau... Xin mang hết ra ngoài hộ ta, để mọi người đừng quên sự tồn tại của Fagna."
Fagna — chính là tên gọi của quê hương ngài cây Thế Giới.
Yên lặng đáp ứng thỉnh cầu của hắn, gia đình Mục Căn bắt tay vào hành động, dựa theo chỉ dẫn của cây Thế Giới để tìm đến các loại đồ vật hắn nói. Khi ngày càng nhiều đồ được xếp ngay ngắn vào không gian của Epsilon, căn nhà chật ních của ngài cây Thế Giới cũng trở nên trống rỗng.
Nom tịch mịch quá đỗi.
"Ban đêm ở đây lạnh lắm, mọi người nên về đi." Ngài cây Thế Giới bỗng lên tiếng, bấy giờ Mục Căn mới nhận ra: Mặt trời ngoài kia đã bắt đầu lặn tự lúc nào chẳng hay.
Ngài cây Thế Giới rất dễ trò chuyện, gia đình Mục Căn ở cùng hắn một ngày, cảm thấy vô cùng vui vẻ, thế nên tới lúc chia tay thì đặc biệt không nỡ.
Sáng mai họ phải rời Aini Lara rồi, hôm nay là ngày cuối cùng họ dừng chân tại đây.
Thời điểm nói lời từ biệt, ngài cây Thế Giới tặng họ một con gà béo làm quà chia tay (chính là cái con ban đầu ngồi nghênh ngang trên xích đu ý).
"Nó là con mập nhất, đẻ trứng cũng nhiều, để lại chỗ ta lãng phí lắm." Ngài cây Thế Giới giới thiệu gà nhà mình.
"Chưa hết đâu, nó còn rất khỏe, có thể mang tất cả mọi người xuống." Đây ngược lại thành lý do khiến người ta không thể cự tuyệt.
Thân là chủ gia đình, bác cả Alpha cẩn thận túm lấy món quà của ngài Cây Thế Giới, tiếp đó, hắn còn cầm ra quà đáp lễ.
"Đây là một trí não điều khiển âm thanh, chứa hầu hết sách xuất bản của đế quốc trong bốn trăm năm trở lại đây."
Trí não mà Alpha lấy ra thoạt trông ngu không thể tả, hắn mới lắp ráp tức thì thôi, tuy hình dạng kém mỹ quan, nhưng lại làm bằng vật liệu xịn nhất trong kho cất trữ của hắn – Mục Căn biết sơ sơ sơ về kho tàng nhỏ của bác Alpha, dòm phát là biết liền.
"Cách bổ sung năng lượng cực kỳ nhanh gọn, mỗi ngày phơi trước ánh nắng dồi dào ba tiếng là xong."
"Vù! Vù! Vù! Quả là một món quà khiến người ta kinh hỉ!" Ngài cây Thế Giới cười sung sướng.
"Ngài Alpha, ngài thật là một người dịu dàng."
Nghe hắn ca ngợi, Alpha thoáng đứng máy, màn hình tối lấp lóe ánh sáng lam, thận trọng đáp: "Ngài không nhìn thấy tôi nên mới hiểu lầm thôi."
"Tôi là người máy."
Chưa từng có ai dùng từ "dịu dàng" khen ngợi hắn, hơn nữa —
Người máy không phải người.
Theo luật