Sáng sớm hôm sau, ông Tony đi lo liệu thủ tục trả phòng, bọn họ lên chuyến phi thuyền lúc tám giờ đến địa điểm dừng chân cuối cùng — Brazini.
Ngồi trên phi thuyền, họ nhắc tới sự kiện lạ lùng ngày hôm qua. Olivia là diễn giả chính, hắn thuật lại những chuyện mình và Mục Căn gặp dưới gốc cây sinh động như thật, từ chim con trắng không rõ chủng tộc, lá cây màu xanh thần kỳ, quá trình bay ngầu ngất ngây... cho tới cuộc kỳ ngộ trên ngọn cây.
Đám hàng xóm phố mua bán Aidori lắng nghe say sưa.
Olivia nói xong, bà Beati bèn sờ sờ cánh tay trái của hắn, cẩn thận kiểm tra một lần, cất giọng đầy uy tín: "Cánh tay không hề có dấu vết bị thương."
"Tiểu Ollie, chắc không phải con nằm mơ đấy chứ? Cúp học đi chơi, kết quả ngủ quên gì gì đó..." Ông John cười hì hì chọc hắn.
Olivia bĩu môi: "Hôm qua toàn bộ tay trái của con bị gãy, sưng đỏ đau muốn chết, may có Mục Căn nối giùm đó!"
Mục Căn gật gật đầu.
"Đúng rồi! Tụi con còn nhặt nhiều lá cây thế giới về lắm nè! Mọi người cứ xem là biết!" Nghĩ tới cái gì, Olivia tỉnh cả người: "Ông Boone bị viêm khớp, bà Maria bị phong thấp... bà Beati mau nhìn xem có cho họ dùng được không ạ!"
Lời nhắc nhở này của hắn, Mục Căn cũng đã nghĩ đến rồi. Hôm qua về khách sạn trễ quá, họ chưa kịp xem xét ba lô, sáng nay lại dậy hơi sớm, trực tiếp xách ba lô đi đuổi phi thuyền luôn.
"Chính là hai cái này." Mục Căn lôi ra hai cái ba lô trong rương hành lý dưới ghế, một là ba lô bình thường, còn đâu dùng áo thun tay dài của Olivia túm lại.
Olivia lấy áo thun của mình qua, dương dương tự đắc mở nó ra: "Mọi người coi đi! Hả?"
Trong nháy mắt cái áo được mở ra, hắn trợn tròn mắt: Trong áo thun rỗng tuếch, vậy mà chẳng có gì sất!
Cùng lúc ấy, Mục Căn cũng mở ba lô của mình, tình huống bên cậu giống y xì Olivia, lá cây trước đó còn chất đầy trong ba lô đã biến mất tăm mất tích! Chỉ còn lại mớ băng vải cũ mà Mục Căn nhét vào để tránh gây ô nhiễm môi trường.
Hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngác.
Mục Căn nhặt lên băng vải trong ba lô, cậu chỉ tính cuộn lại theo thói quen mà thôi, nào ngờ khi cầm lấy băng vải, ngay khoảnh khắc nhìn thấy mặt khác của băng vải, cậu chợt "ơ" một tiếng.
"Nhìn nè." Mục Căn lật băng vải lại, đưa ra cho tất cả mọi người xem: Một lớp vỏ xanh dày cộm, chính là chất sền sệt làm từ lá dưới gốc cây.
"Quả nhiên không phải mơ mà ~" Olivia vui vẻ trở lại.
Nếu là người lớn khác đối diện tình huống này, đại khái sẽ cười cười cho qua, nhưng nhóm ông bà Aidori thì bất đồng.
Bà Beati nhận băng vải Mục Căn đưa qua, thận trọng tách một khối nhỏ, đoạn cầm ra thùng dụng cụ tùy thân, đặt khối nhỏ lên đồ đựng chuyên nghiệp để kiểm tra đo lường.
"Xác thật là thành phần thực vật, có nước, mucoprotein, mucopolysaccharide... kết hợp với nhau tạo thành kết cấu kỳ quái. Đây là nhai nát lá cây đúng không? À không... không chỉ có nước bọt, còn có một loại vật chất quái dị, máy kiểm tra đo lường của ta không lưu trữ tư liệu về loại vật chất này, khó mà xác định được..."
Sau khi đối chiếu bảng thành phần hiện trên dụng cụ đo lường, bà Beati mở lời phân tích.
Olivia bỗng chột dạ: Cái loại vật chất khó xác định chắc không phải là chất thải của lũ gà con đâu nhỉ? Suy xét cho sĩ diện của mình, mới nãy lúc kể chuyện chắc Olivia cắt xừ cảnh tượng đàn gà con xơi lá xong thì đi nặng khắp nơi rồi.
"Có khi nào là nước miếng của gà con không ạ? Lúc đó để xử lý vết thương cho Ollie, con với một bé gà cùng nhai nát lá dán lên cho cậu ấy mà." Mục Căn nhớ đến một chi tiết khác.
"Cũng có thể, không phải các con nhận được một con... gà sao? Tí nữa cho ta lấy ít nước bọt của nó để phân tích, được không?" Bà Beati nói.
"Không thành vấn đề ạ." Con gà ngài Cây Thế Giới tặng bị bác Alpha tống vào khoang vận chuyển thú nuôi từ khướt rồi, không ở chung với bọn họ.
"Bà Beati, bà phát hiện ra gì à?" Mọi người đều quen thân lâu năm, người khác chưa chắc nhìn ra được gì, nhưng ông Tony lập tức phát giác sự nghiêm túc trong ngữ khí của bà Beati.
Bà Beati gật đầu: "Trước đây tôi chưa bao giờ thấy lá cây Thế Giới, cũng chưa gặp qua loại gà kia, nhưng thông qua kiểm tra đo lường, hai thứ này kết hợp sẽ tạo thành một vật chất kỳ lạ, hoạt tính cực kỳ cao! Kết quả phân tích cho thấy nó có thể đẩy mạnh quá trình thay cũ đổi mới, hỗ trợ tế bào cũ tiêu biến, kích thích tế bào mới hình thành, ngoài ra còn có khả năng chữa trị gen rất cao."
Với tư cách là chuyên gia chữa trị gen, tuy bề ngoài bà Beati có vẻ trầm tĩnh, song nội tâm đã hừng hực rồi.
"Vậy... có tác dụng với chứng viêm khớp của ông Boone không ạ?" Mục Căn mở to mắt.
"Có chữa khỏi bệnh phong thấp của bà Maria không ạ?" Olivia chuyển chuyển tròng mắt.
Bà Beati giật mình, rồi thong thả nở nụ cười sượng đơ.
"Đương nhiên, có thể."
"Ố ồ!" Ông Boone và bà Maria cũng mừng húm, họ rối rít giơ tay vỗ một phát với hai thiếu niên.
"Tạm thời đừng làm thịt con gà." Nhận thấy con gà này có khả năng còn chức năng khác, Alpha bèn hạ lệnh cho người máy A.
"Vâng." Người máy A tức khắc tuân lời.
Gà trắng bự ở khoang thú nuôi cứ thế tránh được cái số gà ba món: gà quay, gà luộc, gà hầm.
Thân là con gà béo quá mức phì nhiêu, thời điểm Alpha xách ngược nó tới đây giải quyết thủ tục nhập khoang, nhân viên quản lý khoang đề nghị hắn nên mang con gà bên người là tốt nhất. Thời nay mọi người đang chuộng nuôi thú cưng loại hình hung mãnh, trong mắt những thú nuôi khác trong khoang, em gà này quả tình mang sức cám dỗ khó lòng cưỡng lại, chỉ e nó sẽ sợ hãi trước sự uy hiếp của chúng.
Alpha không đồng ý.
Dựa theo cách nói của Olivia, con gà này rất có khả năng sẽ đi ị. Để không gây ô nhiễm khoang du khách, Alpha vẫn quyết định nhét nó vào khoang thú nuôi.
Quả nhiên, lúc gà trắng bự được đưa vào khoang thú nuôi, nó tức khắc bị tất cả thú nuôi trong khoang vây xem.
Vì là phi thuyền du lịch cấp sao nên khoang thú nuôi cũng vô cùng xa hoa, nhằm quan tâm cảm xúc của các thú nuôi, toàn bộ khoang đều được trải thảm cỏ ngay ngắn, vách phi thuyền cũng là trời xanh mây trắng nhờ công nghệ thực tế ảo, lồng thì trong suốt. Dù từng thú nuôi bị nhốt trong lồng của mình, nhưng về mặt thị giác lại thoáng đãng và sáng sủa miễn chê.
Bởi chỉ có một thú nuôi họ chim, gà trắng bự đành chịu bị khóa một mình trên nhánh cây. Trong thoáng giây bị nhốt lại, gà trắng bự ngân một chuỗi đầy thê lương: "Chíp chíp! Chíp chíp — Chíp!!!"
Viên quản lý bị giọng nó dọa sợ. Tuy nhiên, điều này không khiến hắn chú ý nhiều lắm, hắn thả thật nhiều thức ăn vào lồng mỗi con xong thì ra ngoài.
Kế tiếp, thời điểm phi thuyền cất cánh, hắn lại nghe thấy âm thanh "chíp chíp chíp" lần nữa.
Nhìn ngọn cây Thế Giới quanh năm mây mù tràn ngập mà không tin nổi, hắn thấy được đàn chim trắng đang bay lên phành phạch.
"Đây là đồng bạn từ biệt nhau à? Đúng là không nỡ chia xa mà." Viên quản lý bưng nước trà hớp một ngụm, nheo mắt.
Sau đó phi thuyền bay lên.
Nghe không hiểu ngôn ngữ của đàn chíp trắng, viên quản lý hiểu lầm cái rụp.
Đàn chíp trắng căn bản hổng phải đến từ biệt đâu.
"Thằng béo chuyên giành ăn rốt