Quyển 6: Thành phố cơ giới
------------------------------------------------------------------
"Hôm nay là ngày trung tướng Boole Fatt Ryan về hưu, cũng là ngày ông đi đến cuối nhân sinh dài đằng đẵng của mình.
Ông đã cống hiến 80% thời gian cuộc đời cho đế quốc, trong tương lai, thành quả nghiên cứu của ông vẫn sẽ tiếp tục phục vụ cho đời sống sinh hoạt của nhân loại chúng ta.
Tại ngày cuối cùng làm quân nhân đế quốc, ông vẫn tận tâm thực hiện nghĩa vụ của một binh lính, dẫn những lữ nhân lạc đường về với quốc gia của mình. Với tư cách một tiền bối, ông bảo vệ hậu bối bằng cả tính mạng.
*lữ nhân: người đi du lịch/đi xa
Không chết vì tật bệnh, cũng không chết vì già cả, trung tướng Boole Fatt Ryan hy sinh vì nhiệm vụ vĩ đại của Quân đội.
Sinh mệnh của ông bắt nguồn từ trời sao, chấm dứt trên trời sao, cuộc đời ông đã vô cùng trọn vẹn."
Hôm nay là lễ truy điệu của ông Boone, người đọc diễn văn là đại tướng Condon. Sau hắn, viện trưởng Viện nghiên và một số nhân viên qua lại tương đối thân với ông Boone cũng lần lượt lên bục kể dăm ba chuyện về những lần gặp gỡ ông.
Mục Căn đại diện cho các hàng xóm của ông Boone lên đọc diễn văn.
"Ông Boone dạy tôi cách lái xe huyền phù, còn dạy tôi cách sửa xe, ông là thợ sửa xe cừ khôi nhất chỗ chúng tôi. Không những thế, ông còn biết nướng bánh mật ong rất ngon, ông chỉ biết làm mỗi món bánh ấy thôi, vì bà Maria thích ăn bánh mật ong lắm, ông muốn dùng bánh mật ong đổi lấy món kem bị bác sĩ cấm ăn của bà Maria;
Ông Boone còn trường kỳ sửa chữa miễn phí cho người máy trên phố, nhưng người máy sẵn lòng tới sửa chữa cũng không nhiều, rốt cuộc để có việc làm, ông phải bắt buộc từng người sửa xe tại tiệm mang người máy đến sửa một lần;
Ông không biết bơi, không rành chơi bóng... Nói chung trò giải trí gì cũng mù tịt, nhưng vì muốn chơi cùng Duddy mỗi khi thằng bé đến tìm mình, thường ngày ông luôn cố gắng học hỏi.
Tuy nhiên, vẫn chơi thua Duddy.
...
..."
Hồi ức Mục Căn lựa chọn là ông Boone trên hành tinh Bạch Lộ.
Cậu không quen biết điều khiển viên thiên tài và nghiên cứu viên thiên tài Boone, ấn tượng khắc sâu trong lòng Mục Căn là ông cụ nhìn cậu lớn lên kia.
"Mỗi tháng, ông Boone luôn cố định quyên góp một nửa thu nhập từ việc làm ăn cho Quỹ từ thiện quân nhân xuất ngũ, ông... ông tốt lắm."
"Chúng tôi rất nhớ ông."
Mục Căn kết thúc bài diễn văn bằng những lời này.
So với điếu văn của người khác, điếu văn của Mục Căn hết sức đơn giản, nhưng lại cho thấy một Boole Fatt Ryan chưa ai từng biết trong sinh hoạt đời thường.
Boole Fatt Ryan trong công việc là một người vô cùng mạnh mẽ, tài năng xuất chúng vượt trên người thường khiến ông không thể lý giải sự trì độn của người phàm, thích nghiên cứu một mình hơn hợp tác với tập thể. Ông là truyền thuyết, lại tuyệt không gần gũi dân chúng, tuy rằng là nghiên cứu viên, nhưng mà là đá chéo sân giữa đường, đá chéo sân lại làm tốt hơn cả nghiên cứu viên xuất thân chính quy. Còn thời ở trong bộ đội tác chiến, do lên chức quá nhanh, thời gian ông dừng chân tại mỗi nơi đều không dài, tựa hồ cũng không kết tình hữu nghị sâu sắc với đồng nghiệp khi ấy. Nói tóm lại, nhân duyên của Boole Fatt Ryan không tốt mấy.
Ông ưu tú, khắt khe, xa rời quần chúng, thoạt nhìn giống máy móc hơn nhân loại, đây đại khái là bệnh chung của nhiều thiên tài. Song qua những câu nói của Mục Căn, mọi người thấy được khía cạnh ngốc ngếch thầm kín của thiên tài: Như bao cụ ông hàng xóm bình thường khác, ông dạy trẻ con nhà bên lái xe, muốn lén lút ăn đồ vặt bị bác sĩ cấm, làm ăn không tốt nên đành cưỡng chế đẩy mạnh tiêu thụ. Ông cũng có cháu trai, cũng muốn chơi đùa cùng cháu mình. Nhưng cuộc đời ông mở đầu bằng sự chấp nhất với điều khiển, ngay sau đó dấn thân vào lĩnh vực nghiên cứu, hoàn toàn chưa từng hưởng thụ thời gian tiêu khiển như người ta, chỉ có thể học lại từ đầu một cách vụng về...
Boole Fatt Ryan lạnh băng, xa cách lập tức trở nên rõ ràng, sinh động.
Mọi người tìm kiếm từng khoảnh khắc gặp gỡ ông trong ký ức của mình, vốn là một dịp bình thường, nhưng được hồi tưởng nhiều lần lại đâm ra sâu sắc và ý vị.
Bầu không khí đau thương của lễ truy điệu bỗng chốc lan tràn.
Đọc diễn văn hoàn tất, Mục Căn lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, Duddy ngồi ngay cạnh cậu, hai người họ cộng thêm ba mẹ của Duddy là đại diện cho bạn bè thân thích của người quá cố tới tham gia lễ truy điệu, ngoài ra, toàn bộ người tham dự đều là nhân viên Quốc vụ viện và Quân đội.
"Ông cố... lợi hại đến vậy thật sao?" Sau khi Mục Căn ngồi xuống hẳn, Duddy bỗng hỏi thầm một câu.
"Ừ, lợi hại lắm." Mục Căn đáp khẳng định, mãi sau lại đột ngột thấp giọng nói: "Duddy, xin lỗi."
Nếu không phải vì Ollie mất tích, nếu không phải mình nhập ngũ, nếu không phải...
Có lẽ ông Boone sẽ không chết.
Có lẽ ông Boone bây giờ vẫn có thể cười ha ha ngồi trong tiệm sửa xe cho người ta.
"Không, đừng nói xin lỗi." Duddy cuống quýt xua xua tay: "Em nghĩ ông cố chắc cũng cao hứng lắm."
Nhìn chằm chằm đóa hoa trắng trên tay, Duddy chợt mở miệng:
"Thực ra, hồi em còn nhỏ, hồi ba ba em còn nhỏ, nghe nói cả hồi ông nội em còn nhỏ nữa... Ông cố đều hy vọng bọn em đi học điều khiển."
Duddy kể chuyện ngày xưa cho Mục Căn nghe.
"Nhưng ông nội em bẩm sinh bị say xe, say máy bay, say tàu... Sau cùng ông đi làm nhân viên quản lý thư viện."
Mục Căn: ...
"Rồi đến ba ba em, ba ba thì không bị say xe gì hết, nhưng bệnh của ông cố di truyền cho ba ba nên sau này ba ba tự mở tiệm sửa xe riêng."
"Cuối cùng đến em."
Duddy nghiêng đầu, nở nụ cười có chút xấu hổ: "Nói thiệt, em chẳng có tí hứng thú nào với duy tu và điều khiển hết, muốn an ủi ông cố nên mới đăng ký khoa này thôi."
"Lúc biết Tokto Lanhaida, em mới nghĩ có khi nào tên mình bắt nguồn từ căn cứ này? Ông cố nhất định vẫn nhớ về căn cứ, nhớ chiến hữu trên căn cứ, vẫn muốn tìm họ về."
*tên Hán Việt của Tokto Lanhaida là Thoát Thoát Lan Hải Đạt, còn Duddy là Đạt Đạt
"Từ khi quen anh và anh Ollie, ông cố lúc nào cũng vui vẻ, ông nói chưa từng gặp ai có thiên phú điều khiển như các anh."
"Lúc liên lạc với bọn em, ông hay kể chuyện về các anh lắm đó! Áp lực của ba ba nhẹ đi rất nhiều, ông vẫn muốn ba ba sinh cho em một thằng em trai biết lái phi thuyền mà."
"Sức khỏe ông cũng không tốt, ông cố đã nói với bọn em từ lâu rồi, sau khi về hưu, thời gian của ông chẳng còn bao nhiêu nữa, thế nên em mới dốc sức thi đậu Học viện quân sự đế quốc để ông vui."
"Em nghĩ ông nhất định vui mừng lắm, vui mừng vì các anh rốt cuộc cũng dẫn ông tìm được người trên Tokto Lanhaida."
"Cám ơn các anh, cám ơn đã khiến ông cao hứng vào giây phút cuối cùng..."
Duddy nói xong, mái