Đây là lần thứ năm Vương Thanh xuất thần lúc đang ở trong phòng chứa đồ.
Khi phản ứng lại thế nhưng bởi vì duy trì tư thế ngồi chồm hổm quá lâu, hai chân khó có thể ức chế tê dại, hắn dứt khoát cam chịu ngồi trên sàn nhà không được tính là quá sạch sẽ.
Ba năm trước hắn vào Nam Thiết, Dư Hạo Viễn không ít lần thay hắn xử lý những vấn đề còn lại, bao gồm cả việc chỉnh lý một số ít gia sản vốn thuộc về hắn, đại khái chính là theo thủ tục được nhận thì nhận lấy, không thể nhận thì không được nhận, tất cả đều được thu thập lại trong phòng chứa đồ ở nhà của Dư Hạo Viễn.
Lúc này Vương Thanh cũng không biết mình đang tìm cái gì, chẳng qua là không có mục đích lật qua lật lại, xoay tới xoay lui rồi lại đem phần lớn thời gian dành để ngẩn người —— hắn căn bản không có biện pháp tập trung tinh thần.
Vóc người Vương Thanh thật cao thật to ở trong căn phòng chật hẹp lộ ra có chút đột ngột, tay chân co rúc, hơi hơi còng lưng, cả người cơ hồ không nhúc nhích, chỉ có ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt lên hình xăm nơi cổ tay trái, đầu ngón tay gãi gãi khiến cho da có chút ngứa ngáy, trong lòng hắn đầu cũng ngứa ngáy, khó tránh khỏi nhớ nhung về người nọ.
Phùng Kiến Vũ.
Ba năm rồi, em mập lên hay là ốm đi a? Thỉnh thoảng vẫn sẽ thức đêm sao? Thói quen chỉ ăn thịt rất ít ăn rau đã sửa lại chưa? Công việc vẫn là nguy hiểm giống như lúc trước sao? Khi nào thì em thăng chức? Trong cuộc sống hết thảy đều thuận lợi sao? ……
Em có nhớ đến anh không?
Em sẽ chờ anh sao?
Em vẫn đang chờ anh sao?
Hồi lâu, Vương Thanh mấy không thể chịu nổi thở dài một hơi, cố nén khó chịu nơi bắp chân, đỡ tường đứng lên, trong động tác không khó nhìn ra gấp gáp cùng tức giận. Hắn không quá thích chính mình do dự thiếu quyết đoán như vậy, một bộ dáng chần chừ bất an, quá không giống hắn.
Hôm nay là ngày thứ ba biết được người liên lạc cho nhiệm vụ mới là Phùng Kiến Vũ, mà ngày mai sẽ là ngày mình cùng em ấy gặp mặt.
Vương Thanh thừa nhận bản thân không có cách nào cố gắng giữ được tỉnh táo. Hắn đợi ngày này ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, từng chút yêu thương tích góp trong đáy lòng cơ hồ muốn xông phá toàn bộ buồng tim. Hắn nghĩ, nếu tình cảm có thể bị lý trí nói khống chế liền khống chế, có lẽ cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Lúc đi ra từ trong phòng chứa đồ, Vương Thanh thay một bộ quần áo khác, đến tiệm cắt tóc dưới lầu cắt lại mái tóc đắt tiền nhất từ lúc hắn nhận thức cho đến giờ, nhân tiện cạo lại sạch sẽ hàm râu đang mọc lún phún, mặc dù cuối cùng hắn cũng không nhìn ra được có gì không giống so với lúc trước, nhưng tóm lại là thoải mái hơn nhiều. Trước khi đi ngủ, lúc hắn lung tung đắp xong mặt nạ bùn đen từ phòng vệ sinh bước ra, Dư Hạo Viễn đang ngồi ở trên ghế sa lông xem tài liệu chợt ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi đều không động đậy, biểu tình kia đại khái là có chút buồn cười, Vương Thanh lúng túng lại hàm hồ lên tiếng “Chào sếp Dư”, rồi tựa như chạy trốn bước nhanh trở về gian phòng của mình.
Một đêm đó, Vương Thanh kích động tựa như học sinh tiểu học ngày thứ hai được đi du xuân, một đêm không thể nào ngủ ngon, lúc thức dậy nhìn vào cặp mắt đỏ ửng của mình, lại bắt đầu ảo não không thôi. Hắn nhìn vào gương chép miệng, có chút khổ sở, hắn cảm giác chính mình quá tiều tụy quá nhếch nhác, không có đủ tinh thần, phần mong đợi lúc trước lại bất giác sinh ra vài phần tâm tư muốn lùi bước.
Nhưng cuối cùng vẫn là cực kỳ thấp thỏm mà đi đến nơi hẹn. Làm sao có thể không đi đây a?
Ước chừng chín giờ sáng ở nghĩa trang ngoại ô, Vương Thanh tám giờ bốn mươi đã đến nơi. Từ trên xe taxi bước xuống, trái tim thủy chung treo lên, bịch bịch nhảy loạn, cơ hồ muốn nhảy lên đến cổ họng, hắn ngay cả sau khi làm mấy lần hô hấp sâu vẫn là vô cùng khẩn trương. Theo đại lộ đi không đến mấy bước, đến một cua quẹo phải, hắn bình thản chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.
Nơi xa xa là những dãy đồi xanh phập phồng nối dài, dày đặc sương mù mơ hồ, hàng cây trải dài hai bên con đường chỉnh tề dạt ra, đồng loạt tràn đầy sức sống, đẹp mắt như một bức tranh. Nơi trung tâm trong bức tranh lộ ra một người đàn ông vóc người cao ráo, cậu nghiêng mặt, trên tay đang kẹp một điếu thuốc chưa đốt, đôi môi đang ngậm lấy đầu lọc, bộ dáng thoạt nhìn trong trẻo lạnh lùng.
Đầu tóc cậu vô cùng gọn gàng, trên mặt giày da cũng không nhiễm một hạt bụi. Vương Thanh đứng cách cậu chừng mấy mét, chinh lăng nhìn một hồi, rồi đột nhiên, buồng tim hung hăng đập mạnh một cái, toàn bộ thân thể hắn nối tiếp mãnh liệt run lên, nước mắt không chút dự báo đột nhiên rơi xuống.
Điều này Vương Thanh đương nhiên chuẩn bị không kịp, hắn hoảng hốt nghiêng mặt sang ở một bên đầu vai chùi chùi, bức bách chính mình mau chóng hòa hoãn lại, mới lại tiến về phía trước, lúc này tầm mắt của người nọ đã đủ bị hắn thu hút, bàn tay vừa muốn đốt lửa chợt dừng một chút, quay đầu lại.
Trong không khí lúc hai ánh mắt chạm vào nhau, động tác của hai người đều ngưng đọng. Cái nhìn kia, không phải triều dâng sóng dậy, cũng không phải tình nồng mật ý, cảm giác kia rất cơ bản, tinh khiết đến cực hạn, không có truyền tải bất kỳ thông tin gì, cứ như vậy nhìn thật sâu vào trong mắt của nhau.
Không đến mấy tháng sau khi vào Nam Thiết, Dư Hạo Viễn trong lúc vào thăm đã báo cho hắn biết tin tức Phùng Kiến Vũ khôi phục trí nhớ, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bọn họ ở Nam Thiết đàm luận về Phùng Kiến Vũ. Về phần cuộc sống sau này của Phùng Kiến Vũ như thế nào, hắn hoàn toàn không biết;Dư Hạo Viễn giải thích chuyện của mình