Nhà của Phùng Kiến Vũ ở khu An Đường nằm bên trong một khu cao ốc, mà người ra ra vào vào trong thời gian làm việc không sớm không muộn bình thường lại cực kỳ ít. Tòa nhà ước chừng khoảng ba mươi tầng, cứ thế chỉ có hai người bọn họ không một tiếng động yên lặng ở trong thang máy, không khí hơi có chút tế nhị.
Hai người đều đối mặt về phía cửa thang máy, mỗi người nép về một góc, ánh mắt của Vương Thanh vừa vặn có thể đặt trên người Phùng Kiến Vũ. Ánh nhìn của người nọ hướng về phía xa xăm không có tiêu điểm, trên mặt một vẻ thản nhiên mờ mịt, giống như là chờ đợi đến vô cùng nhàm chán, bất giác tự mình ngẩn người. Thấy người nọ cũng không quá chú ý đến mình, Vương Thanh vừa cảm thấy mất mát vừa cảm thấy có chút may mắn, lúc trước ánh nhìn trao đổi không kiêng kỵ gì cả, phảng phất hiện tại một cái liếc mắt cũng là trân quý.
Cổ áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ có chút nếp nhăn, Vương Thanh tận đáy lòng nhắc nhở bản thân quan hệ của hai người trước mắt vẫn chưa được rõ ràng, lại tự bấm bấm lòng bàn tay của mình, hung hăng đè nén xung động muốn tiến lên sửa lại cổ áo cho người ta —— hắn cũng không phải mắc chứng OCD(1), chẳng qua là hắn chỉ muốn gần người nọ hơn một chút thôi.
Vốn cho rằng suốt đoạn đường nghĩ đông nghĩ tây, sẽ mau chóng giảm được sự thấp thỏm đi nhiều ít, đến khi thành thật đi đến trước cửa nhà Phùng Kiến Vũ, nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, trong lòng Vương Thanh lại là một trận phiên giang đảo hải.
Người yêu mang mình về nhà, người yêu mang mình về nhà, người yêu mang mình về nhà ……
Cơ hội tốt như vậy ! Lúc này không tranh thủ, còn đợi đến khi nào?
Vậy mà trên thực tế, Vương Thanh chẳng qua là đi theo sau người ta, cử chỉ nghiêm chỉnh vào nhà đổi giày, động tác không dám có nửa phần thừa thải. Hắn một tay đỡ tủ giày bình phục tâm tình đang khẩn trương, lại bất động thanh sắc quan sát căn hộ hai phòng ngủ này. Nơi này hoàn toàn bất đồng với căn hộ theo phong cách tối giản của Vương Thanh ở Phổ Thượng, thoạt nhìn ấm áp lại thoải mái. Trên ban công mở ra bày đầy cây cỏ xanh biếc, ánh mặt trời chiếu rọi đến trải dài những quầng sáng trên mặt đất, ở nơi thấp một chút đặt những bồn hoa phấn(2), khắp nhà đều tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Chủ nhân hẳn là một người rất hưởng thụ vui vẻ, nơi này rất thích hợp để sống qua ngày. Vương Thanh không nhịn được nghĩ ngợi.
“Ăn cơm trước? Hay là nói công việc trước?” Phùng Kiến Vũ cắt đứt những suy nghĩ vô biên của hắn, một tay cởi nút áo khoác tây trang, lại tùy ý đem nó khoác lên trên ghế sa lông, lúc này mới quay đầu lại nhìn Vương Thanh. Không kịp đề phòng lại là một lần nhìn thẳng vào mắt, lần này so với lần mới vừa rồi gần hơn rất nhiều, cũng làm cho người ta cảm thấy hết sức không thành thật. Phùng Kiến Vũ bộ dáng ngược lại vô tư thản nhiên, Vương Thanh là trên mặt một bộ bình thường, bên trong lại không động tĩnh đỏ bừng hai bên tai, đã sớm một trận loạn lạc, qua nửa ngày cũng không nói ra được câu trả lời. Phùng Kiến Vũ thấy vậy, ánh mắt né tránh qua một bên, rũ mắt xuống nói, “Vậy thì vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Nói xong liền xắn lên tay áo sơ mi đi vào phòng bếp.
Vương Thanh ngốc lăng lăng ngồi vào ghế sa lông, tiểu nhân trong lòng khó tránh khỏi thương tâm cực độ, bi ai thở dài tự nói với chính mình vì sao lại không có tiền đồ như vậy.
Người trong phòng bếp cũng không biết được bao nhiêu tâm tư của người nọ, đôi tay máy móc đánh trứng, rồi giống như mới vừa rồi bắt đầu ngẩn người.
Khi lúc bản thân khôi phục trí nhớ, Vương Thanh đã vào Nam Thiết hơn một tháng. Phùng Kiến Vũ nhớ mang máng trước đó cậu nằm viện, Vương Thanh còn đến nhìn cậu một lần, lúc đến hỏi Dư Hạo Viễn, Dư Hạo Viễn cũng chỉ nói là cầm chìa khóa nhà kho lớn đến cầu xin cơ hội. Lại hỏi kỳ hạn, chi tiết được báo lại là ba năm, lúc ấy có suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi tiếp thì cũng nhận được câu trả lời nhàn nhạt, sau đó cậu cũng không nhắc lại nữa.
Cũng không phải là không muốn vào Nam Thiết thăm người nọ, chẳng qua là luôn cảm thấy người nọ có phải không quá nguyện ý gặp mình đi, cộng thêm vừa hoàn thành kỳ nghỉ dài, ngay lập tức bắt đầu hàng loạt công việc dày đặc, sau đó nữa lại phải tham gia huấn luyện đào tạo. Ba năm này, cậu cơ hồ bận rộn một khắc không ngừng, phảng phất khua chuông gõ trống như vậy mới có thể thoát khỏi một chút sự quấy nhiễu của giấc mộng đối với cậu vào ba tháng kia.
Đúng vậy, cậu thường xuyên sẽ nhớ đến hết thảy sự tình phát sinh trong ba tháng trước kia. Tỷ như ngày nào đó, Vương Thanh ra ngoài mặc một chiếc áo gió như thế nào;ngày nào đó, Vương Thanh lái chiếc Hammer đi đến thị trường điện tử;ngày nào đó, bọn họ rốt cuộc được rãnh rỗi ở nhà, xem một bộ phim điện ảnh không mấy đặc sắc …… sự tồn tại của tinh phong huyết vũ cùng đao quang kiếm ảnh(3) đều được che giấu đi một chút, ngược lại thì tất cả những chuyện vụn vặt ở trong lòng oanh lượn không đi, rõ mồn một ở trước mắt, thuộc như lòng bàn tay, ngược lại cũng không xem như là chán ghét.
Chỉ duy nhất một chuyện sau khi khôi phục trí nhớ được xem như là nguyên nhân dẫn đến tâm tình hỏng bét chính là cậu sẽ thường xuyên mơ thấy vụ nổ kia. Lặp đi lặp lại, chiếc xe kia lần lượt chạy đến, cậu lần lượt chạy trốn, nhịp tim lần lượt cuồng loạn, một lần lại một lần kéo Vương Thanh ra, tuyệt vọng không biết qua vô số lần, trong mộng đùng đùng đoàng đoàng bị đốt cháy, mà cậu thậm chí ngay cả cơ hội gào khóc cũng không có, lập tức trong nháy mắt thức tỉnh. Trong đêm khuya, là cô tịch lâu dài cùng sợ hãi, cậu thỉnh thoảng sẽ rúc vào trong chăn hoảng loạn kêu tên người nọ, thời điểm tiếp theo cái gì cũng không làm, trợn tròn mắt chờ đợi trời sáng.
Đoạn thời gian đó giấc ngủ của cậu vô cùng không tốt, nhìn thấy xe cộ qua lại trên đường liền vô ý thức toàn thân cứng ngắc, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào khắc chế, cậu cũng rất không để ý. Cho đến một lần Dư Hạo Viễn trong thời gian làm việc nhìn thấy trạng thái của cậu không được tốt, mới cẩn thận hỏi thăm một phen. Đi gặp bác sĩ, bác sĩ chỉ nói là có chút dấu hiệu kích thích chướng ngại sau khi bị thương, cậu chỉ đành phải tạm ngừng công việc trên tay, phối hợp trị liệu một đoạn thời gian. Vị bác sĩ kia cho cậu rất nhiều dẫn dắt tốt, ví dụ như cho dù lúc ấy là kinh khủng nguy hiểm như vậy, hôm nay hai người bọn họ vẫn còn sống hoàn hoàn chỉnh chỉnh, đây đương nhiên là một chuyện tốt. Phùng Kiến Vũ cũng cho là như vậy, bệnh tình của cậu vốn cũng không xem là nặng, cộng thêm cậu trước kia cũng không phải chưa từng trải qua loại hiện trường nguy hiểm như vậy, chỉ duy độc lần này là bởi vì dính dáng đến người nọ vô cùng quan trọng đối với bản thân, mới có thể phá lệ vô cùng bận tâm, cho nên sau đó phát triển một số hứng thú khác phân tán lực chú ý, không quá nửa năm bác sĩ nói rằng trạng huống PTSD(4) của cậu đã tốt