Mùi thơm từ phòng bếp dần dần tỏa đến trong phòng khách, tựa như bất động thanh sắc câu dẫn.
Điếu thuốc ngậm trên miệng còn lại nửa đoạn, Phùng Kiến Vũ đoán chừng hút hết điếu này là có thể mở nắp nồi, đưa tay khó khăn đẩy ra cửa sổ chừa lại một khẽ hở, khói trắng ngột ngạt mới thoát ra được chút ít.
Dép lê được Vương Thanh đặt bên một góc ghế sa lông, hắn lặng lẽ kéo bước chân, chóp mũi đỏ hồng chua xót vẫn còn chưa phai nhạt. Tiến lại gần hơn, hắn dựa vào bên cửa phòng bếp, bất lực không nguyên cớ, trong lòng đột nhiên thật mệt mỏi.
Vương Thanh ngắm nhìn bóng lưng của Phùng Kiến Vũ, bất chợt cảm thấy có chút đơn bạc, thanh lãnh nhưng không thể tiếp cận.
Hắn ghét khoảng cách như vậy.
Hắn sải dài bước chân tiến lên, hai cánh tay siết ở hông người nọ hông. Người trong ngực run rẫy, yên lặng không nói tiếng nào, cũng không giãy giụa, lại càng giống như là ngây dại. Vương Thanh từ tấm cửa kính trong suốt loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy được khuôn mặt chinh lăng của người nọ, đau lòng đến cực hạn, lực độ trên cánh tay lại tăng thêm.
Hàm răng Phùng Kiến Vũ dùng sức cắn cắn, vẫn như cũ không ồn không nháo, phảng phất một cái ôm như vậy mới có thể rõ ràng chứng minh tất cả đều không phải là tự mình ảo tưởng. Vương Thanh cúi đầu dùng môi nhẹ nhàng chạm vào gáy của Phùng Kiến Vũ, đôi môi khô khốc cùng với mái tóc mềm mại đâm đến khiến người cảm thấy ngứa ngáy, cho dù như thế cậu cũng không chịu né tránh, chỉ nhắm hai mắt toàn thân đều run rẫy.
Trong thoáng chốc Vương Thanh lấy đi một nửa điếu thuốc cậu đang kẹp ở trong tay, dập tắt ở trong bồn rửa chén bên cạnh. Động tác hôn khẽ một khắc cũng không ngừng, một chút xíu dời về phía bên tai, nhất thời phân nửa bên phải thân thể từ đầu đến chân đều tê dại. Người nọ lại hơi hơi nghiêng nửa thân trên, làm ra vẻ muốn hôn hắn, cố kỵ chính mình mới vừa hút thuốc, đôi môi kia vừa rơi xuống Phùng Kiến Vũ liền muốn né tránh, thế nhưng lại bị người nọ kéo trở về, ấn ở trên tường công thành lược địa.
Cái lưỡi mềm mại linh hoạt mềm quét qua mỗi một tất niêm thịt ở bên trong, hương vị bạc hà mát mẻ nhàn nhạt xông vào khoang miệng, hung hăng cường thế cuốn đi toàn bộ thế giới, ngay cả mùi thuốc lá khó chịu phảng phất cũng dần phai nhạt. Cậu cơ hồ sắp bị người nọ hôn đến choáng váng hoa mắt.
“Em còn chưa có tha thứ cho anh đâu ……” Phùng Kiến Vũ đưa tay đẩy hắn bất động.
Vương Thanh buông ra môi và lưỡi của người nọ, lại một đường ẩm ướt từ gò má liếm hôn đến bên tai, dùng chất giọng cực kỳ câu dẫn nói: “Anh mới không tin em đâu, đồ lừa gạt lừa gạt lừa gạt.”
Phùng Kiến Vũ vạn không ngờ đến người nọ sẽ làm nũng, âm thanh mềm nhũn kia đánh thẳng vào buồng tim cậu, cậu cắn môi dưới không nói lời nào, để mặc động tác của Vương Thanh, hai tay cũng tự giác đặt lên hông của người nọ hông, nhẹ nhàng siết chặc vạt áo.
Vương Thanh ghé vào lỗ tai cậu thở dài, cũng không hiểu được là tâm tình như thế nào, Phùng Kiến Vũ thấp thỏm, một khắc sau người nọ nhẹ nhàng đặt trán lên trán của cậu, muốn nói điều gì đó, do dự rất lâu mới mở miệng ủy ủy khuất khuất hỏi: “Anh cũng giúp em hút hết thuốc rồi …… em, em đừng giận nữa có được hay không.” Tựa hồ tìm được một bậc thang dụ dỗ người nọ bước xuống kém vô cùng.
Phùng Kiến Vũ cũng không theo bước xuống, chẳng qua là ánh mắt một mực nhìn xuống phía dưới lại nâng lên một chút, nhìn thẳng vào Vương Thanh, lại mặc cho chính mình mềm nhũn tựa vào trên tường, phảng phất cả người đều không có khí lực. Cậu nhấc cánh tay nhẹ nâng lên mặt của Vương Thanh, hình ảnh kia rất ôn nhu, hết thảy đều tốt đẹp, duy chỉ có chính là người nọ gầy đến có chút cộm tay, nhưng như thế lại tương đối chân thật. Cậu chăm chú nhìn hắn, chân tình ở trước mắt