Khí trời ấm dần, ánh mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu như tia lửa chiếu xẹt vào mắt người.
Phùng Kiến Vũ tỉnh trước, nhìn qua đồng hồ một chút, một giờ ba mươi hai phút chiều. Lòng mang đầy phiền não bò dậy từ trên ghế sa lông hoạt động thân thể một chút, còn nghe được tiếng vang rắc rắc của xương cốt.
Thật mẹ nó đúng là tạo nghiệt mà.
Tối hôm qua đập cửa quá mức dùng sức không cẩn thận khiến cho cửa từ bên trong khóa trái. Phùng Kiến Vũ chỉ đành phải dùng tay đập cửa, khàn cả giọng gọi vị đại gia ở bên trong kia rời giường. Ai mà biết được ăn khổ cũng không nhận được phước, có quỷ mới biết người nọ còn có cái tính rời giường khí đáng ghét nữa chứ, vừa đối mặt chính là một trận ghét bỏ, việc này càng khiến lửa giận trong lòng Phùng Kiến Vũ càng thêm dâng cao.
Đợi đến ngày lão tử thu thập được đầy đủ chứng cớ bắt hết tất cả mấy người ra trước tòa án công lý, tiểu tử anh cũng đừng khóc đến quá thảm. Phùng Kiến Vũ tức giận nói thầm ở trong lòng. Nén xuống lửa giận, cuối cùng vẫn là phải vác một bộ mặt chưa rửa chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một cây bàn chải đánh răng mới cho Vương Thanh.
Rốt cuộc thì người ta bây giờ vẫn là gia (người vô cùng có địa vị). Ủy khuất thì vẫn phải chịu thôi, kháng chiến cũng tám năm, mới chỉ là một chút khó khăn như thế này, không gấp , không gấp ......
Bên này Phùng Kiến Vũ tự mình an ủi, bên kia Vương Thanh ở trên giường cũng đã tỉnh hẳn. Đợi đến khi Phùng Kiến Vũ mang theo bàn chải đánh răng mới lên lầu, Vương Thanh đã ăn mặc chỉnh tề.
"Anh đánh răng chưa?"
"Đánh rồi."
"...... Anh đừng nói cho tôi biết anh dùng bàn chải của tôi để đánh răng." Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt ngốc lăng.
"Ở chỗ này của cậu còn có thể tìm được cây bàn chải đánh răng thứ hai sao?" Vương Thanh vừa nhìn gương sửa sang lại tạo hình, vừa thờ ơ hờ hững đáp lại.
Một giây ngốc lăng biến thành trong lòng hít thở không thông, nội tâm của Xử Nữ đã không thể cầm cự được nữa. Trong tay phát lực đến suýt nữa bẻ gãy cây bàn chải đánh răng mới mua, Phùng Kiến Vũ nhắm mắt lại, chậm rãi thở phì một cái, sau đó dùng sức liếc mắt.
Dù sao cái tên khốn kiếp này cũng không nhìn thấy.
Hai người sau khi sửa soạn xong xuôi liền trước sau bước chân ra cửa. Ánh mặt trời vừa đúng, cũng đến thời điểm nên đi tính sổ rồi.
Tên Tạ Kiêu kia nếu đã không muốn giữ mặt mũi, thì hắn cũng nên tiếp đãi đến cùng mới phải.
Vương Thanh vứt chìa khóa xe cho Phùng Kiến Vũ, chính mình ngồi lên vị trí ghế bên cạnh tài xế, lấy ra điện thoại di động bắt đầu nói chuyện, nghe ngữ khí bên kia đầu dây hẳn là Đại Oản.
Phùng Kiến Vũ kiên nhẫn chờ đợi, ước chừng năm sáu phút sau, cuộc nói chuyện kết thúc.
"Thanh ca, đi nơi nào?"
"Đường Trường Bình."
"Quán bar Đông Xương Đại?" Là địa điểm hai ngày nay Vương Thanh thường tới lui.
Ngồi trong xe có chút ngột ngạt, Vương Thanh không đáp, động thủ chậm rãi quay cửa kính xuống, cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì. Xe tiến vào đường cao tốc, gió mát thổi vào, Vương Thanh giơ tay lên vuốt ve làn da trên cổ Phùng Kiến Vũ, ánh mắt nóng rực như đuốc.
Phùng Kiến Vũ có chút bối rối, rồi lại liều mạng ổn định tâm tình, cố tự làm mình trấn định mà lái xe.
"Cậu thật là không có trí nhớ tốt." Có lẽ là cảm giác được người nọ có chút sợ hãi, hoặc là nhớ lại điều gì đó. Vương Thanh đưa ánh mắt lia xuống khóe miệng chưa hoàn toàn khép lại của Phùng Kiến Vũ, lạnh lùng cười cười, hành động thoáng chốc trong chớp mắt lại biến thành ôn nhu sửa sang lại cổ áo cho cậu, "Quán trà Trần Ký."
Quán trà Trần Ký, là một trong những địa bàn của Tạ Kiêu. Bình thường đều là dùng để lén lút tiến hành giao dịch ma túy, Tạ Kiêu không có việc cũng sẽ đi đến đó xem xét một chút, kiểm tra thu chi các loại.
Lúc đến cửa Đại Oản và Khoan Tử đã chờ ở đó được một hồi lâu. Vừa bước vào quán ùa vào mặt chính là mùi thơm ấm áp. Tất cả bày trí đều theo một