Tầm mắt của tất cả mọi người đều dời về hướng cửa —— một người phục vụ bưng một khay trà Long Tĩnh bước vào.
Có lẽ là chưa từng thấy qua “chiến trận” lớn như vậy, người phục vụ kia một bộ dáng sợ hãi rụt rè, Tạ Kiêu càng cảm thấy thêm mất mặt, hung tợn trợn mắt nhìn cậu ta một cái.
“Tôi không muốn làm gì hết. Tôi đây chỉ là một tiểu bối, chỉ cầu an an ổn ổn kiếm cơm qua ngày. Chúng ta hòa hòa khí khí, đối với đôi bên xem như đều có lợi.” Vương Thanh cứ như vậy đứng lên, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Tạ Kiêu, tương đối hống hách, không nhìn ra được là bộ dáng đang nói lời mềm mỏng.
Trong phòng không ai dám phá hỏng không khí, hoàn toàn chờ đợi Tạ Kiêu hồi đáp. Tạ Kiêu đã sớm ôm một bụng lửa giận, siết chặc nắm tay đến khớp xương trắng bệch, nhưng lại có bao nhiêu băn khoăn về lời uy hiếp mới vừa rồi của Vương Thanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhìn cậu nói lời này, còn không phải là đang cố ý khi dễ vãn bối tôi sao? Mọi người đều là vì xã đoàn, chiếu cố lẫn nhau là điều nên làm, nên làm thôi...”
“Có cái rắm ! ” Tốc độ lời nói của Đại Oản giống như là đường ruột thẳng, nửa lời thật lòng cũng không chịu nuốt vào trong bụng, hơn nữa lại là một tên côn đồ khá thẳng thắn, lại có được Vương Thanh che chở đỉnh đầu, so với người khác càng thêm phấn khích.
Ngồi bên cạnh Tạ Kiêu có đến năm sáu người, nhìn dáng dấp cũng có chút không kiềm chế được, trong miệng lầm bầm lầu bầu chửi mắng. Khung cảnh có chút hỗn loạn, nhân viên phục vụ kia tiến về phía trước, bị dọa sợ đến mặt nhăn thành một đoàn, nhìn như muốn rơi lệ. Đột nhiên, không biết từ nơi nào đó chìa ra một cái chân, khiến cho cậu ta vốn là đứng không được ổn trực tiếp bị trợt chân té xuống đất, khay trà Long Tĩnh cũng trượt khỏi tay, đổ hết ra ngoài, văng hết lên người Tạ Kiêu.
“Con mẹ nó mày muốn nóng chết tao sao? Phế vật ! ” Người phục vụ kia còn nằm trên mặt đất, chỉ thấy Tạ Kiêu một cước xông thẳng xuống mặt mình đá mạnh, lách cách rơi xuống hai cái răng.
“Aaa ! Anh Kiêu …… Anh Kiêu em sai rồi …… Anh Kiêu ……” Người phục vụ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh choáng váng, không màng chịu đau, bưng khuôn mặt đầy máu vừa khóc vừa ôm lấy chân Tạ Kiêu cầu xin tha thứ.
Không mong đợi lại nhận thêm một cú sút chân vô tình, lần này đầu đập thẳng xuống đất, trực tiếp ngất đi.
“Anh Kiêu ! Điện thoại di động ! Điện thoại di động ! ”
Nguyên lai là điện thoại di động đặt ở trên bàn cũng bị nước trà làm ướt.
Lửa giận của Tạ Kiêu bốc đầy đầu, không nhịn được phun mấy câu chửi thề ra miệng, lại hướng đại sảnh gọi mấy tiếng. Nữ phục vụ vừa nãy tiếp đãi bọn họ vội vã chạy vào, cầm lấy điện thoại di động tức tốc mang đi xử lý.
“Thanh ca, em muốn đi tiểu.” Phùng Kiến Vũ ở một bên một mực giữ vững trầm mặc đột nhiên mở miệng.
Mấy người vừa đến bắt đầu lục tục dọn dẹp hiện trường hỗn loạn. Vương Thanh không thèm để ý, gật đầu một cái ý bảo cậu đi đi. Thoát ra được gian phòng ầm ĩ, Phùng Kiến Vũ thở phào một cái, cậu thật sự không chịu nổi mấy tên lão đại ngoài mặt chơi đánh thái cực này, nhìn đến mức chán ghét.
Nữ nhân viên một thân đồng phục kia tương đối vội vã. Phùng Kiến Vũ xoay đầu nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới, liền đi theo sát phía sau. Nữ phục vụ tiếp tục đi về bên phía tây, bước vào phòng làm việc, mở ra ốp lưng điện thoại di động bắt đầu cầm lấy khăn tay lau khô nước. Bên bệ cửa sổ trong phòng treo một cây lan điếu nửa sống nửa chết, trên thân còn dính một chút bụi, thiết nghĩ người nuôi nó cũng không phải là người có nhiều thận trọng như vậy.
“Ầm ầm ầm”, một trận tiếng gõ cửa có tiết tấu cắt đứt động tác trên tay của nữ phục vụ, mịt mờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô lại là một nụ cười rực rỡ mê người. Người nọ có cặp mắt trong veo lấp lánh như ánh sao, nụ cười tươi sáng đẹp đẽ, khóe miệng cong lên càng làm cho khuôn mặt vốn đã dễ nhìn càng thêm mê người vô cùng, lại như sao băng xẹt thoáng qua rồi biến mất. Chỉ trong khoảnh khắc kia, cũng đủ khiến cho nhịp tim của tiểu cô nương này nhảy lên đến cổ.
Cô ta nhớ đến, đây là người con trai lúc nãy đi theo bên cạnh Thanh ca.
“Tôi có thể vào trong không?” Phùng Kiến Vũ khoanh hai tay tựa vào cạnh cửa, tặng cho nữ phục vụ một cái nháy mắt mê chết người, một mặt lưu manh, giọng nói cũng là trầm thấp ôn nhu.
Gió thổi lướt qua một vài sợi tóc đung đưa trước trán Phùng Kiến Vũ, áo khoác ưu nhã tùy ý phối hợp với quần jeans dài giản dị, toàn thân tỏa ra một loại khí chất đơn giản và tươi mát, thoạt nhìn giống như nam chính bước ra từ bộ phim thần tượng thanh xuân.
Khuôn mặt nữ phục vụ đỏ lên, có chút không biết phải làm sao, “Có …… có thể. Có gì có thể giúp đỡ anh sao?”
“Cô đừng khẩn trương a, tôi không có việc gì.” Phùng Kiến Vũ một tay vò vò mái tóc rối, bước chân vững vàng hướng nữ phục vụ đi tới.
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy ngược lại càng khiến cho tiểu cô nương càng thêm xấu hổ. Cô ở nơi này, gặp qua đủ các loại cẩu thả lăng nhăng, mà người ôn nhuận anh tuấn như vậy, còn chưa gặp qua được vài người, khó tránh khỏi có chút động xuân tâm.
“Mỹ nữ xưng hô như thế nào đây?” Suy nghĩ miên man, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy người nọ nâng lên một nụ cười ấm áp.
“Abby, Tiểu Ngải.” Ngải Tiểu Khả cảm thấy khuôn mặt của chính mình nhất định