【R-18】
Vương Thanh đứng dậy bật đèn phòng khách, một phòng bừa bãi.
Phùng Kiến Vũ mắt thấy nửa người trên trần truồng hấp dẫn của Vương Thanh, dùng ngón tay trỏ quệt quệt chất lỏng ở một bên mặt, bỏ vào môi say sưa liếm mút, gương mặt hư cười kia dọa sợ đến Phùng Kiến Vũ nổi da gà đầy người.
“Đứng lên.” Vương Thanh vỗ vỗ tấm lưng to lớn bền chắc lại khỏe khoắn.
“Làm gì?” Phùng Kiến Vũ che mắt, thoạt nhìn có chút bất an.
Vương Thanh chỉ chỉ Thanh nho nhỏ của mình vẫn như cũ dồi dào tinh thần, xấu xa nheo mi nói: “Về phòng a, nếu không chịu đứng lên thì anh sẽ bế em thẳng từ dưới sàn lên a.”
Phùng Kiến Vũ không vui bỉu bỉu môi, cũng không nhăn nhó, miễn cưỡng đứng dậy nhào lên lưng Vương Thanh.
Hạ thân ẩm ướt nhớp nhúa áp vào bờ lưng nhẵn bóng, Vương Thanh cõng cậu đi về phòng ngủ, “Tiểu bại hoại em, đều dính hết vào lưng anh.”
Cứ như vậy một câu nói, Phùng cảnh quan cảm giác Vũ nho nhỏ lại bắt đầu có khuynh hướng ngẩng đầu.
Trong lòng không khỏi khó chịu, Phùng Kiến Vũ cũng nghiêng mặt qua, không cam lòng yếu thế nghiêng đầu liếm hôn vành tai của người nọ, vòng tay ra phía trước ở trên ngực người nọ sờ loạn một trận, thỉnh thoảng sắc tình nhéo một cái.
“Phùng Kiến Vũ, em đừng câu dẫn anh a, ” Vương Thanh nghiêng đầu trốn thoát ra Phùng Kiến Vũ chọc ghẹo lỗ tai mình, há mồm lập tức gặm môi người nọ, hung hăng mút vào, đặc biệt vang một tiếng, “Đợi lát nữa sẽ tới lượt em.”
Phùng Kiến Vũ không thèm để ý đến hắn, ở trên lưng cười khúc khích, trong tay vẫn như cũ càn rỡ nắn bóp cơ bắp ở ngực. Đợi đến lúc bị người quăng lên trên giường, mới chậm rãi hồi thần, Phùng Kiến Vũ yếu ớt nói: “Thật ...... thật làm a.”
“Đừng nghĩ chối bỏ.” Vương Thanh cũng leo lên giường nắm lấy bờ vai cậu, giọng điệu không chút băn khoăn, “Anh đợi ngày này đợi đến phát điên rồi.”
Đôi môi ướt át của người nọ ở bên tai một trận má sát, thân thể nhất thời trở nên mềm nhũn.
Vương Thanh nâng lên nửa người trên, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt là gần như điên cuồng muốn chiếm hữu. Một tay của hắn kéo lôi quần của mình cởi xuống, một tay cầm áo mưa an toàn, đầu hơi nghiêng một bên, dùng hàm răng xé ra bao giấy bạc, động tác vô cùng gợi cảm làm cho người ta hít thở không thông.
Tất cả hình ảnh đều vô cùng sống động thích mắt, chẳng qua tính khí của hắn vô cùng có tinh thần bại lộ ra bên ngoài, khiến cho Phùng Kiến Vũ có chút kinh hãi .
“Chúng ta không thể giống như trước như vậy sao?” Thanh âm của Phùng Kiến Vũ nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy được.
“Không thể, ” Vương Thanh vừa tự mình mang bảo hộ vào, vừa cúi người khẽ hôn một cái lên môi Phùng Kiến Vũ, an ủi, “Tin tưởng anh, được không?”
Qua một trận đấu tranh tư tưởng, Phùng Kiến Vũ chợt bày ra vẻ mặt anh dũng hi sinh mặt, mở ra tứ chi, “Vậy, vậy anh nhẹ một chút ......”
Vương Thanh hướng về phía mặt người nọ hôn một trận, đổ ra một ít gel bôi trơn liền bắt đầu khuếch trương, mới vừa vào đi hai ngón tay, người dưới thân liền bắt đầu giãy giụa.
Mặc dù rất gấp nhưng cũng không thể chỉ qua loa khuếch trương, đầu này vội vàng, đầu kia còn phải đem người trấn an cho tốt. Vương Thanh chịu nhịn tính tình vừa nói mấy lời dễ nghe, thỉnh thoảng còn làm nũng một chút, trong tay xoa nắn tính khí của hai người, dời đi lực chú ý của người nọ.
Ba ngón tay ở hậu huyệt đâm loạn khuấy đảo, mô phỏng tính khí chậm rãi rút ra sáp vào, người nọ ở dưới thân đỏ mặt theo động tác của hắn một trận rên rĩ, khiến Vương Thanh kìm nén đến một đầu đầy mồ hôi, hạ thân càng thêm trướng phồng đến phát đau. Hắn rõ ràng cảm giác được lỗ huyệt kia nóng hổi khít, không ngừng hút cắn ngón tay của hắn, thật sự là muốn lấy mạng.
“Bảo bối, em giúp anh, giúp anh vuốt ve đi.” Vương Thanh đỉnh đỉnh hạ thân cứng rắn của mình, hắn thật sự chịu không nổi nữa.
Phùng Kiến Vũ đang mơ mơ màng màng thích ứng với cảm giác dị vật tiến vào nơi hạ thể, cắn cắn môi dưới, ánh mắt hồng hồng trợn mắt nhìn Vương Thanh, “Nắm ...... nắm em gái anh ấy.” Xem thường xong rồi, vẫn là đưa tay nắm lấy Thanh nho nhỏ.
Mắt thấy người dưới thân khuôn mặt đỏ bừng, trong miệng đứt quãng rên rỉ, còn đang vươn bao