《 Phần 05 - Tuế nguyệt tĩnh hảo 》(1)
Từ sau lần đó “say rượu mất lý trí”, Vương Thanh kiên quyết cứng rắn mềm dẻo làm nũng một trận, cuối cùng thành công đem Phùng Kiến Vũ lăn từ phòng khách đến phòng ngủ chính. Tình cảm của hai người cũng nhanh chóng nóng ấm lên, ngày ngày cùng nhau làm những chuyện không đứng đắn. Vương Thanh đi đến nơi nào đều không muốn tách ra khỏi Phùng Kiến Vũ, hận không thể đem người bỏ vào trong túi áo tùy thân mang theo.
Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ ở thời điểm tỉnh táo da mặt đặc biệt mỏng, cho nên thường tìm cơ hội uống với cậu, thừa dịp người nọ ngà say chóng mặt, nửa tỉnh nửa say sẽ nháo loạn một trận, xong xuôi mọi chuyện sang ngày thứ hai lại tương đối thuần lương vô tội bảo đảm tuyệt không có lần sau.
Phùng Kiến Vũ đương nhiên tức a, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngoan hiền của Vương Thanh thì lại mềm lòng, không có biện pháp nào hết.
Cũng không hiểu được tiểu tử Vương Thanh lớn xác như vậy kia rốt cuộc có từng theo đuổi người khác hay không a, dù sao bộ dạng của hắn bây giờ thật khiến cho Phùng Kiến Vũ không thể thoải mái được. Như một lối mòn không dứt, mỗi lần kết thúc cuộc họp ở xã đoàn, hắn liền chuyển tay lái qua một ngỏ quẹo, đi đến tiệm bán hoa mua một bó hoa mang về nhà.
Một bó hoa to, đỏ tươi, hoa hồng rực rỡ.
“Hoa không phải là dùng để tặng nữ nhân lấy lòng sao.” Phùng Kiến Vũ hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lông, buồn cười nhìn Vương Thanh đang loay hoay với bó hoa ở bên kia.
Lúc trước có một lần cùng Phùng Kiến Vũ mua một bình hoa, hiện tại trong bình còn đang cắm hoa giả, Vương Thanh một tay đem toàn bộ hoa giả lấy ra hết, đem bó hoa tươi mới mua cắm vào trong.
Trên tay vẫn đang bận rộn, nghe thấy lời nói của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh có chút ủy khuất, yếu sức quay đầu lại nói: “Thế nào a? Chê sao a?”
Phùng Kiến Vũ nghe trong lời nói kia có mùi ê ẩm, bất giác nhíu lại mày, “Nào dám a.” Vừa nói vừa khoa trương giơ tay lên sờ sờ mấy bông hoa, “Đây là Thanh ca nhà chúng ta tặng đó, hồng hồng hỏa hỏa ! ”
Nhà nuôi chó thì phải thường xuyên vuốt lông.
“Chứ sao nữa.” Được người nọ khen, Vương Thanh lập tức ngạo kiều hất hất cằm.
Đầu này ngày ngày trải qua ngọt ngọt ngào ngào, đầu kia cũng không thể quên mất chính sự kiếm tiền.
Mấy ngày kế tiếp, sách lược doanh thu trên internet ở Bắc Lục Hoàn đã có chút tiến triển. Trên tay cầm không ít hàng tốt, cứ tiếp tục tiến hành theo kế hoạch trước đó vạch ra, tiền vốn cũng sẽ mau chóng đoạt trở về. Thủ hạ phía dưới của Vương Thanh cũng không ít người có khả năng, thậm chí còn có thể liên lạc được với khách hàng cấp cao, trình độ cao tiêu dùng cao, đều là dạng mấy công tử có tiền ham vui, chơi cái gì cũng phải tụ hội thành một nhóm lớn, Vương Thanh cũng là một người đặc biệt biết thức thời, những tuyến quan trọng sẽ một mực vững vàng nắm chặc không cắt đứt, tổng doanh thu trước mắt xem ra tương đối khả quan, nhưng rốt cuộc mới vừa có tiến bộ, những vẫn còn có rất nhiều phương diện cần phải tăng thêm bổ sung, vẫn phải chạy thêm một số mối quan hệ tốt, ăn một bữa cơm uống một chầu rượu thì có tính là gì, hai người vẫn phải thỉnh thoảng tuỳ thời tuỳ khắc tách ra làm việc.
Trong thời gian này, Phùng Kiến Vũ gặp Dư Hạo Viễn hai lần, đều là ở phòng an toàn mới, chỗ kia quả thật vô cùng bí mật.
Cậu che giấu Dư Hạo Viễn về quan hệ biến hoá giữa cậu và Vương Thanh, cậu tin chắc bản thân tuyệt đối sẽ không phản bội tổ chức, nhưng cậu không dám khẳng định Dư Hạo Viễn sau khi biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào về cậu.
Sau khi trải qua một màn chất vấn tại đêm đó, Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy Dư Hạo Viễn luôn cố ý chú ý đến chuyện giữa cậu và Vương Thanh, nhưng lại không bao giờ hướng cậu hỏi rõ. Mặc dù nhiệm vụ của bản thân Phùng Kiến Vũ chính là tiếp cận Vương Thanh, ghi lại tin tức, thu tập đầu mối, đây là một phần trong công tác, nhưng biến chuyển thật nhỏ trong thái độ của Dư Hạo Viễn thủy chung khiến cho cậu có chút không thoải mái.
Điều này cũng khiến cho cậu càn thêm mệt mỏi, một mặt phải lừa gạt Vương Thanh, mặt khác lại phải đối phó với Dư Hạo Viễn, khó tránh khỏi có chút hết cách phân thân, lực bất tòng tâm.
Trong hai lần gặp mặt này, bọn họ tiến hành trao đổi về một ít tin tức thu thập được. Phùng Kiến Vũ đem tất cả sách lược về doanh thu internet rành mạch rõ ràng diễn giải cho Dư Hạo Viễn, Dư Hạo Viễn liền dặn dò cậu thêm mấy câu, phải luôn nắm bắt tiến độ, thấy tốt thì phải biết thu liễm vào.
Dư Hạo Viễn còn phái Phùng Kiến Vũ từ chỗ Vương Thanh nghe lén điện thoại, ví dụ như địa điểm phân chia có phải là ở xã đoàn hay không, thời điểm phân chia bên cạnh có mang theo một ít thủ hạ thì có vấn đề lộn xộn hay không, có chút gì tư mật hay không, tài khoản dưới tên Vương Thanh hiện có bao nhiêu tiền, trong kho chứa hàng