Vương Thanh vì muốn đem Phùng Kiến Vũ ở bên ngoài kéo trở về, lãng phí hết ba ngày rưỡi, hắn cảm thấy hơn ba ngày này, giống như là đã tiêu hao hết mấy năm, thật khiến cho người ta khó có thể chịu được.
Ngày đó buổi chiều hẹn gặp Phó Thành, vừa nhìn thấy người chính là tuôn ra một trận truy hỏi. Phó Thành tuy là bị Hổ Sa ủy thác, nhưng thủy chung vẫn không chống đỡ nổi từng bước bắt ép của người trước mắt này, cộng thêm còn có chút mạc danh kỳ diệu. Trong lòng thầm nói Phùng Kiến Vũ kia cũng không phải là đang giúp đỡ Vương Thanh anh sao, anh còn chạy đến nơi này của tôi kèo nài kèo nài cái gì đây. Đầu óc nóng lên, mấy câu hư hư thật thật liền xuất ra khỏi miệng, đem luôn chuyện video kia ra nói ra luôn. Phó Thành nhìn thấy Vương Thanh nghe xong hai mắt cũng trừng đến tròn xoe, chính mình tự biết xong rồi xong rồi, nói sai rồi. Vội vàng ngậm mồm, cắn chặc hàm răng, mặc cho mấy lời nói tốt của Vương Thanh đều đổ đi hết, cũng không chịu tiết lộ thêm nửa câu nào nữa. Cuối cùng làm cho Vương Thanh tức giận vô cùng, trước khi rời đi còn đạp cong một hàng cửa rào sắt của gã ta nữa. Phó Thành không thể làm gì hơn, chỉ đành phải ở trong lòng đem Hổ Sa từ đầu đến chân mắng hết một lần, mẹ nó đây là gây ra chuyện gì cho gã a, tiền còn chưa có cầm, bị nghẹn một bụng tức, hư hại còn phải đưa lưng ra đỡ, còn bị tiêu luôn một hàng cửa rào sắt.
Tức giận trong lòng còn chưa nguôi, quay đầu lập tức chạy ngay đi tìm Hổ Sa bắt hắn mời ăn cơm, còn la hét bắt đền tiền sửa sang lại hàng rào cửa. Kết quả thiên tính vạn tính, không tính đến chính mình lại nói ra chuyện video, còn thuận miệng đề cập đến Hổ Sa, lại còn bị Vương Thanh đánh chủ ý, sau khi xong chuyện còn phái mấy thủ hạ có năng lực nhất đi theo gã ta quan sát chằm chằm.
Sau đó Phó Thành đi gặp người nào, Vương Thanh đều có thể nhận được mấy tấm hình của Phó Thành cùng những người đó trên điện thoại di động, hắn cũng chỉ là thuần túy ôm may mắn trong lòng, mắt thấy mỗi một người đều không phải là người mà mình muốn tìm, cả khuôn mặt cũng có chút như đưa đám.
Cho đến khi buổi chiều ngày thứ ba sau khi hắn cùng với Phó Thành tách ra, hắn nhận được ba tấm hình chụp một bên mặt của Phó Thành cùng với một người đàn ông ngồi ở trong một tiệm ăn. Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh, tim của hắn nhảy phảng phất như nhảy lọt xuống một cái —— là người nam nhân kia, người đàn ông đêm đó ở quán bar Thịnh Nguyên cùng Phùng Kiến Vũ đợi chung một chỗ.
Lực độ siết chặc điện thoại di động không tự chủ gia tăng thêm mấy phần, cánh môi mím chặc đến phát đỏ, giọng hắn khàn khàn lại hơi phát run, đối với thủ hạ ở đầu bên kia điện thoại nói: “Chờ bọn hắn ăn xong, đừng theo Phó Thành nữa, đổi lại cùng người đàn ông đó.” Cuối cùng lại thấp giọng thêm một câu, “Hành sự cẩn thận chút ...... đừng để cho hắn phát hiện.” Thật ra thì hắn là sợ sau khi bị phát hiện, muốn tìm ra Phùng Kiến Vũ của hắn sẽ trở nên rất khó khăn, mà hắn một khắc cũng đứng ngồi không yên.
Hắn căn bản không thể chờ được nữa, hắn nhớ cậu nhớ đến cơ hồ sắp nổi điên.
Sau khi phá nát căn hộ, hắn có trở về qua