Vương Thanh rốt cuộc vẫn là ngồi không yên.
Vốn là muốn để thủ hạ trước tiên đi theo nam nhân kia, đợi đến khi đến được chỗ rồi hồi báo lại với hắn. Kết quả từ lúc nhận được ba tấm hình kia, hắn liền bắt đầu tâm tư không yên, không ngừng đi qua đi lại ở trong phòng.
Bây giờ hắn buồn phiền không chịu được, đại khái hỏi thủ hạ cái địa chỉ, leo lên chiếc Hammer của mình lập tức lên đường. Hắn không dám đích thân ra mặt đi theo người ta, chẳng qua là thời thời khắc khắc cùng thủ hạ giữ vững liên lạc, nghe theo chỉ thị phương hướng di chuyển.
Vương Thanh cũng nói không ra được vì sao, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đi theo người đàn ông này, có lẽ có thể tìm ra được tung tích của Phùng Kiến Vũ.
Người nọ cùng Phó Thành ở tiệm ăn đến hơn tám giờ mới ai đi đường nấy, lấy xe xong liền một đường đi về phương hướng khu bắc. Trên đường xuống xe hai lần, một lần là đi vào tiệm thuốc, một lần là đi vào tiệm cơm. Từ tiệm thuốc đi ra ngoài, trong tay là một túi ny lon, không thấy rõ bên trong chứa cái gì. Nhưng lúc đi ra khỏi tiệm cơm, có thể thấy được là hai phần thức ăn đóng gói mang về.
“Đây không phải là mới vừa ăn xong sao? Tại sao lại ăn nữa?” Một trong số đám thủ hạ cùng xe áp thấp cổ họng nói lầm bầm.
Điện thoại của Vương Thanh từ nãy đến giờ vẫn luôn câu thông, lời này của thủ hạ dĩ nhiên là trượt vào trong lỗ tai của Vương Thanh rồi, trong lòng đánh thịch một cái, khẩn trương cả người đều trở nên cứng ngắc, nhưng hắn cái gì cũng không nói.
Vừa rời khỏi khu phố chính phồn hoa huyên náo, người và xe thưa thớt đi rất nhiều. Mấy thủ hạ kia cũng không dám tiến đến quá gần, chỉ đành phải xa xa bám theo, mấy lần thiếu chút nữa đã vụt mất người. Cứ như vậy giằng co một đường, ước chừng đã hơn chín giờ rưỡi, sắc trời mờ tối, bọn họ rốt cuộc đến được một dãy căn hộ. Lúc này, người nọ đã dừng xe ở lầu dưới, tiến vào căn hộ. Một người trong đám thủ hạ lại vội vội vàng vàng đi theo vào, thang máy đi lên, đèn chỉ thị biểu hiện dừng ở lầu bảy, sau đó thì bất động.
Hắn bước ra khỏi khu căn hộ, trở lại bên trong xe, cùng anh em ở bên cạnh nói: “Là lầu bảy.”
“Lầu bảy phòng bên này cửa sổ mới vừa sáng đèn, ” Một người thủ hạ khác chỉ chỉ lên nóc tòa nhà, suy tư chốc lát, bắt đầu tiếp tục thu nhỏ lại phạm vi, “Tám phần là giáp gần với khu phía tây.”
Đợi đến khi Vương Thanh chạy tới nơi, đã là gần mười giờ. Vương Thanh điều mấy thủ hạ kia đi về, ngồi ở trong xe khẩn trương đến hai lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi, ôm lòng dò xét thử gọi điện thoại lại một lần nữa cho Phùng Kiến Vũ, vẫn như cũ là không thông. Mấy ngày nay vẫn luôn là như vậy, hơn phân nửa chắc là blacklist hắn.
Hắn không dám đem xe lái vào khu căn hộ, chỉ dừng xe ở đường lớn phía ngoài, theo miêu tả của thủ hạ chuẩn bị tìm đến cửa.
Một tầng lầu có ba hộ, lên đến lầu bảy, có một hộ rõ ràng cho thấy là giáp với khu đông, hai hộ khác trong đó tay nắm cửa đều rơi xuống tầng bụi, hơn phân nửa là không có ai ở, vậy thì chỉ còn dư lại một hộ cuối cùng.
Vương Thanh đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay vươn đến bề mặt cửa, chợt cánh tay như có chút nhũn ra. Hắn là đang sợ, hắn không biết phía sau cánh cửa kia sẽ có cái gì, hắn không biết hắn có thể cố gắng giữ tĩnh táo hay không, hắn thậm chí không biết Phùng Kiến Vũ của hắn có còn muốn hắn nữa hay không.
Tay nắm thành quyền, mấy độ buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng vẫn là gõ xuống.
Hổ Sa đang trải chăn lên ghế sa lông —— đây là ngày