Vương Thanh vốn là nghĩ muốn tìm đến Phùng Kiến Vũ, bất đắc dĩ trước cửa lại là Hổ Sa. Hết thảy trước mắt đều làm cho hắn sợ hãi luống cuống, hắn lại không muốn để lộ ra nửa phần yếu ớt, chỉ đành phải làm cho mình trở nên càng thêm sắc bén.
Hắn đẩy Hổ Sa đến trên tường, ánh mắt truyền đến nguy hiểm, thanh âm lạnh lẽo, “Cậu làm gì em ấy?” Thật ra thì hắn là nhìn thấy dáng vẻ người nọ tiều tụy, sợ là đã bị thương rồi.
Hổ Sa cảm thấy câu hỏi này của Vương Thanh quá mơ hồ, giống như là đang sợ hãi điều gì đó, không hiểu sao hắn ta lại tự cảm thấy buồn cười. Hắn ta nhún vai một cái, tiếp tục cùng người nọ đánh thái cực, “Chính anh tự đi hỏi cậu ta đi.”
Bộ dáng phó mặt không thừa nhận cũng không phủ nhận khiến cho Vương Thanh hoàn toàn mất phương hướng, không nói một lời liền vung một quyền lên mặt Hổ Sa. Hổ Sa cũng không phòng bị, khoang miệng bị đánh phải nhất thời bị răng cắn trúng thịt mềm phun ra một búng máu. Rốt cuộc đều là người trong giới, ai mà không có tính nóng nảy, Hổ Sa híp mắt dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh lên chỗ thịt mềm bị thương trong khoang miệng, cũng vung lên nấm đấm. Hai người cũng không cần biết trong cửa ngoài cửa, cứ như vậy hết anh đến tôi đánh đá, tủ đựng giày bên cạnh cửa cửa cũng bị đụng cho ngã lăn.
Đợi đến lúc Phùng Kiên Vũ nghe tiếng động từ trong phòng tắm chạy ra, mắt kiếng của Hổ Sa bởi vì đánh nhau mà đã không biết tung tích. Cậu cũng không chú trọng nhiều, kéo dép lê tiến lên muốn can ra. Hai con báo xung đột đánh nhau đến đỏ mắt, chính là ai cũng không chịu buông tay trước, Phùng Kiến Vũ hơi tiến đến gần chút, còn nhẫn nhịn bị va chạm mấy cái.
Lòng đang nóng như lửa đốt, căn hộ ở phía đông chợt kéo cửa ra. Đầu tiên là một người phụ nữ ló đầu hướng ra ngoài nhìn nhìn, chốc lát sau một người đàn ông cao to đem cửa hoàn toàn mở ra, nói: “Mấy người đây là tình huống gì? Có cần tôi giúp báo cảnh sát hay không?” Dường như là mới vừa bị đánh thức, giọng nói kia tương đối không kiên nhẫn.
Phùng Kiến Vũ lần này càng thêm nóng nảy, nói lại, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chính là bạn bè uống nhiều quá ......” Nói xong cũng chạy đến giữa hai người, đưa tay cản ra. Chỉ là bởi vì vấn đề xoay người, cậu là lưng hướng Vương Thanh, mặt hướng về Hổ Sa.
Nhìn một đầu tóc ôn nhu mềm mại của người nọ, Vương Thanh cảm thấy buồng tim giống như đột nhiên bị kim châm, ánh mắt tối sầm, hắn thật ghét bóng lưng như vậy.
Hai người ở căn hộ kia thấy hai người quả thật không hề động thủ lần nữa, lại oán trách thêm mấy câu rồi mới đóng cửa lại.
Xung quanh trở lại an tĩnh, Phùng Kiến Vũ mới ý thức được bản thân nên giải quyết tình huống này thế nào đây, trong đầu nhất thời loạn thành một đoàn. Cậu không dám xoay người lại, không dám nhìn vào hắn, lại càng không dám há miệng. Cậu không biết Hổ Sa cùng Vương Thanh đã nói những gì, cậu cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào với Vương Thanh, chỉ đành phải hơi ngửa đầu, dùng ánh mắt bất an hỏi thăm Hổ Sa, mặc dù cậu biết lúc này căn bản sẽ không được câu trả lời chắc chắn gì.
Vương Thanh thấy đỉnh đầu tóc nhung nhung, hắn phỏng đoán hướng đi của ánh mắt kia, người nọ đang chăm chú nhìn người nào —— không phải là mình. Hô hấp hắn cứng lại, run run bóp chặc quả đấm, hắn cảm thấy ngực mình đau quá, đau đến không tài nào hấp thụ được không khí.
Hổ Sa biết ánh mắt của Phùng Kiến Vũ từ đầu đến cuối đều là theo bản năng đơn thuần cùng với vô tình vô ý, nhưng hắn ta vẫn là giống như bị đâm đến dây thần kinh nào đó, nảy sinh một loại xung động tự nhiên. Hắn ta đã từng không thể bảo vệ tốt người kia, hôm nay hắn ta tuyệt nhiên không có cách nào cự tuyệt được trước ánh mắt cầu giúp của người có dung mạo giống nhau với người kia. Hắn ta rút lui tư thế công kích, đẩy cánh tay Phùng Kiến Vũ một cái, “Đi thôi, vào trong nhà trước.”
Phùng Kiến Vũ như nhặt được đại xá, tựa như chạy trốn xoay người muốn rời đi, lại bị một lực đạo cánh tay kéo lại. Lực độ cùng nhiệt độ kia đều quá mức quen thuộc, cậu cắn môi dưới, chân có chút như nhũn ra.
“Em muốn đi đâu?” Cậu nghe người nọ áp thấp cổ họng hỏi cậu, nhất thời nhịp tim bang bang như sấm.
Phùng Kiến Vũ nhắm hai mắt, hít thật sâu một hơi, tựa như quyết định, xoay người đẩy ra cánh tay đang kéo lấy mình, “Anh cũng về trước đi, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói, được không?” Cậu không muốn một chút nữa lại kinh động đến cảnh sát, cậu cũng không thể dùng trạng thái hiện tại đối mặt với Vương Thanh, lúc này cậu cần phải làm cho bản thân tỉnh táo lại, cậu cần một đầu óc lý trí để suy nghĩ ra đối sách.
Thật ra cậu căn bản không có dùng sức, lực đạo tay đẩy nhẹ vô cùng, căn bản đẩy không đi Vương Thanh.