Mặc kệ Mạnh đại thiếu làm sao có thể quyết định tâm tình của mình để đối mặt với tình thế biến hóa đến giả dối quỷ quyệt, Phong Vân khó lường này, nhưng khẳng định trước là phải rút lui rồi. Nguy cơ băng đảng lưu manh đã được giải trừ, Cố ba ba trở về quê nhà.
Cố Tiểu Đông giải quyết mấy chuyện lộn xộn xong, tinh thần lập tức thanh tĩnh lại, thân thể chính thức bãi công.
Lần này thế nhưng lại bệnh tới hung hăng. Mới đầu chỉ là đau đầu không còn chút sức lực nào, Cố Tiểu Đông cũng không mấy để ý, nghĩ cố thêm một ngày đến thứ sáu, rồi cuối tuần lại nghỉ ngơi thật tốt. Kết quả là kết thúc mỗi ngày bệnh tình càng tăng thêm, đến tối đột nhiên sốt cao. Anh nằm trên giường hỗn loạn không yên, không ngừng quay qua quay lại, đến cả chuông điện thoại vang lên mấy lần cũng không tiếp. Mạnh Thiệu Lương vốn định đánh bạc, nhưng lại gọi điện thoại cho anh hỏi xem cuối tuần này có thể tới nhà ông ăn cơm hay không. Thế nhưng điện thoại vẫn không gọi được, ông bắt đầu thấy lo lắng, liền mang chuyện của công ty vội vã xử lý, rồi nhanh chóng xuống dưới lầu lấy xe chạy tới chỗ Cố Tiểu Đông.
Nhấn chuông cửa nửa ngày trời, Cố Tiểu Đông rốt cuộc cũng bị đánh thức, loạng chà loạng choạng ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, thiếu một chút nữa là một cái đầu liền rơi trên người ông.
"Tiểu Đông, con làm sao thế?" Mạnh Thiệu Lương vội vàng đỡ lấy anh, nhìn thấy mặt anh như là thiêu đến ửng đỏ, cái trán nóng đến bỏng tay. Không nói hai lời, ông liền lập tức ôm ngang Cố Tiểu Đông lên rồi xoay người xuống lầu, phóng thẳng xe đến bệnh viện.
Treo xong túi truyền dịch, bệnh tình Cố Tiểu Đông liền tốt hơn một chút. Mạnh Thiệu Lương nói cái gì mà không cho anh một mình trở lại ký túc xá, liền trực tiếp đem anh thu xếp ở trên giường mình, rồi chuẩn bị tự tay chăm sóc. Thế nhưng tổng giám đốc Mạnh lại không nghĩ tới, "Có thể cùng giường" với con trai hắn còn khó hơn là tiến vào danh sách của bảng xếp hạng Forbes, dù ông là cha đẻ cũng không hề dễ dàng. Cố Tiểu Đông tuy rằng bệnh đến ngơ ngơ ngác ngác, nhưng lần này, anh tương đối tỉnh táo, chết sống cũng không chịu cùng Mạnh Thiệu Lương ngủ trên giường. Mạnh Thiệu Lương không thể làm gì khác hơn, đành để người hầu vội vàng chuẩn bị chỗ ở sát vách phòng khách cho chính mình, rồi lại sắp xếp chỗ cho Tiểu Đông. Ông chỉ mong rằng bệnh của Cố Tiểu Đông có thể tốt lên chậm một chút. Chính là vì muốn Tiểu Đông có thể ở lại thêm ít ngày nữa.
Nguyện vọng của Mạnh Thiệu Lương rất nhanh bị tiêu tan. Nghỉ ngơi đầy đủ cùng với ăn uống có kế hoạch , Cố Tiểu Đông không tới hai ngày liền gần như khỏi hẳn. Chủ nhật, Mạnh Lập Quân về đến nhà liền thấy ở trong sân một màn mỹ nhân vui vẻ, cười đùa. Lại nói, đây quả là một bức tranh tuyệt mỹ. Cố Tiểu Đông ở trong viện chơi với con chó mực nhà bọn hắn đến vui vẻ . Mạnh Lập Quân nhìn anh dùng tay không mà xoa cái đầu chó mực to, nhất thời hận không thể đem cái đầu chó kia đổi thành chính mình cho anh xoa. Chó mực nhìn thấy tiểu chủ nhân, liền vui vẻ điên cuồng chạy tới nhào vào thân thể hắn. Mạnh Lập Quân một mặt cầm lấy súc sinh này, tránh cho móng vuốt nó dính bùn mà chạm vào bộ âu phục quý giá của mình, một mặt cùng Cố Tiểu Đông chào hỏi: "Mỹ... Ách, cái kia, anh, đến rồi a?"
Mạnh Thiệu Lương từ trong nhà đi ra, "Tiểu Quân trở về a." Mạnh Lập Quân liền một phen chấn động. Cha như thế nào mà dùng cái ngữ khí khiến chính mình cũng không quen đây, suy cho cùng thì nhiều năm qua, cha vẫn luôn là cái ngữ khí, "Ngươi, thằng nhóc con còn biết trở về" .
Ba người vào trong phòng khách nói chuyện. Đại não Mạnh Lập Quân trải qua hai ngày nay chết máy, lại một lần nữa mệt chết không ít tế bào não, rốt cuộc vuốt thông dòng suy nghĩ, quyết định vui vẻ - tiếp thu mỹ nhân là anh trai thực sự