Hai đóa hoa nở, mỗi đóa mỗi vẻ.
Lại nói Ngô Thiên Quảng trở lại quân khu, biết được Cố Tiểu Tây bị phái đến huyện bên đóng giữ một tháng.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi ở Bắc Kinh cùng Cố Tiểu Đông "Giao hợp", cậu cảm giác mình như bị mắc bệnh tương tư. Từ đây, liền không còn mơ mộng đến những cô nàng ngực nở mông to kia, mà thay vào đó chính là cái gương mặt kia.
Cậu cũng không biết làm thế nào đối mặt Cố Tiểu Tây.
Mỗi ngày theo những ban huấn luyện khác , hồn phách như ở trên mây. Lại cùng Cố Tiểu Đông gọi điện qua lại, mới biết được bên kia không chỉ nguy hiểm đã được giải trừ, lại còn nhận lại người thân. Bùi ngùi một phen, cậu từ từ đem trái tim mình điều chỉnh thật tốt. Cố Tiểu Tây cũng đã quay về rồi.
"Cẩu hùng, cậu thấy anh mình thế nào? Anh ấy được không?"
"Được."
"Cậu đi xem cái phòng nghiên cứu kia của anh mình chưa? Thế nào?"
"Rất tốt."
"Tốt thế nào?"
"Ừm, nhìn cũng không tệ."
"Sau đó, cậu đi đâu ?"
"Đi tới căng tin cùng ký túc xá."
"Thức ăn ở căn tin ngon không?"
"Không. Ăn cũng được, nhưng là... quá ít, quá đắt."
"Cậu có đi ký túc xá của anh mình không? Anh ấy ở nơi như thế nào? Có được hay không?"
"Rất tốt, chỉ là nhà hơi nhỏ, buổi tối hơi lạnh, không ấm lắm."
"Như vậy a, anh mình sợ lạnh nhất ... Ai? Sao cậu biết buổi tối lạnh?"
Xong rồi! Nói lại lộ hết ra. "... Mình ở nơi đó một đêm."
"!"
"Không cho phép ngủ lại cùng người khác" —— An toàn của Cố Tiểu Đông - điều thứ tám. Tác giả: Cố Viêm Vũ.
Đã là trái với điều thứ tám! Rốt cuộc là thế nào?
"Tại sao cậu ở cùng anh ấy?"
"Ừm... Xảy ra ít chuyện."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Gặp phải tên lưu manh, anh cậu bị thương."
"Bị thương cái gì? Nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, chỉ là suýt chút nữa phá tướng."
"!!!"
Này còn không nghiêm trọng!
"Cậu nói rõ cho mình!"
"Tiểu Tây, cậu đừng vội, đã không sao rồi, thật ra là một chuyện hiểu lầm. Ai, cậu biết không, cái tên lưu manh kia là em trai của anh ấy."
"!!!"
Cố Tiểu Tây phát điên, hỏi tới hỏi lui Ngô Thiên Quảng, cũng hỏi không ra nguyên cớ, đành gọi điện thoại cho cha mình. Đi thẳng vào vấn đề:
"Cha, nghe nói anh ở Bắc Kinh nhận tổ quy tông?"
"Con nghe ai nói? Nếu nó họ Cố, nó chính là người của Cố gia!"
"Ông ta tìm tới bảo là cha của anh? Nghe nói còn có em trai? Cha thấy sao? Là hạng người gì? Nghe nói là tên lưu manh?"
"Thanh niên tuấn kiệt. Quả là một nhân tài. Có triển vọng hơn con nhiều."
"..."
Buổi tối hôm đó Cố Tiểu Đông nhận được điện thoại của em trai, chỉ nghe thấy Cố Tiểu Tây ở trong loa thăm thẳm nói rằng: "Anh, có phải là bên ngoài còn có những em trai khác."
Bị chuyện gia đình quấy nhiễu, Cố Tiểu Tây không còn tâm tình nào mà huấn luyện, đành viết báo cáo, xin nghỉ phép thăm người thân. Báo cáo còn chưa được phê duyệt, hắn đều đã thu xếp hành lý xong.
Bên này, Cố Tiểu Tây lòng như lửa đốt. Bên kia, Mạnh Lập Quân cùng anh trai mới tiến vào "Tuần trăng mật" . Mỗi ngày đều hỏi han ân cần. Ba ngày hai lần, hẹn anh trai mỹ nhân cùng ăn cơm. Nhìn thấy anh (tức là Đông Đông đó) chỉ quanh quẩn có mấy bộ quần áo thôi, nên mới tự chủ trương mua thêm vài bộ trang phục khác cho anh. Cố Tiểu Đông từ chối không xong, đành phải nhận, lại cũng mua lễ vật đáp lễ cho hắn. Thế nhưng mấy lần liền như vậy, nói thế nào đi nữa cũng không chịu nhận. Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên xe (Giống với câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" của Việt Nam). Hắn mua đều là quần áo cao cấp, Cố Tiểu Đông mặc vào, quả nhiên càng hiện ra phong thái.